Chương 40: Tâm Na

Phương Lan Tắc mở cửa, mọi người ngẩng đầu nhìn lên giếng trời rỗng, Tang Hủ nói đúng, màn đêm đã trở nên xám xịt, tầm nhìn vốn quang đãng bị trùm một lớp vải the, quầng sáng ánh đèn hành lang rất lớn, tựa vết dầu màu vàng nhỏ xuống giấy Tuyên trắng toát. Sương mù tràn từ trên giếng trời xuống, chui vào qua cửa sổ hé mở xung quanh, im lặng nhung nhúc, chậm rãi lấp đầy cả chung cư Đông An.

Tới nay không ai biết trong sương mù có gì, người ngoại tộc chỉ biết lúc mình bị cuốn vào Cõi Mộng, thường sẽ đáp xuống khu vực chưa bị sương mù xâm chiếm. Mà mọi người cũng biết, người đi vào sương mù chưa bao giờ quay lại, năm dòng họ liên tục có người thử khám phá sương mù, nhưng chưa bao giờ tìm được thông tin gì có giá trị.

Phương Lan Tắc giơ tay chạm vào sương mù, lạnh căm, giống thực thể.

Tiếng bước chân bỗng vọng tới từ cuối hành lang, đèn pin xuyên thủng sương mù, rọi tới phía này. Châu Hà kéo mọi người vào, nhanh chóng đóng cửa. Vừa đóng cửa chống trộm xong thì có người gõ cửa bên ngoài.

"Xin chào, tôi thuộc ban quản lý chung cư, đến tuần tra. Tôi vừa nhìn thấy bạn mở cửa, có tiện cho tôi kiểm tra không?"

Mọi người đều không định mở cửa, quái dị quá, lúc nãy y còn ở cuối hành lang, vừa chớp mắt đã đến trước cửa nhà họ, quả thật không bình thường.

"Tôi thuộc ban quản lý thật mà," người bên ngoài nói, "Tôi là Tôn Đại Hải, chắc chắn bạn đã từng gặp tôi."

Tang Hủ hơi chau mày.

Tôn Đại Hải, cậu nhớ cái tên này. Nhật ký của Trương Quý Phúc nói——

"Thằng ngu Tôn Đại Hải, mình đã nhắc nhở y đừng rời chung cư, nhưng y không nghe lời mình. Y đi vào sương mù, không bao giờ quay lại nữa. Mẹ kiếp, vốn dĩ ban quản lý đã ít ỏi, mình phải làm thay cả việc của y."

Tôn Đại Hải là người đi vào sương mù, vốn đã mất tích, mà bây giờ cùng với việc sương mù xâm nhập chung cư Đông An, thế mà y lại quay lại.

Mọi người đều giữ im lặng, ngay cả đèn trong nhà cũng tắt, chỉ sợ bị "Tôn Đại Hải" bên ngoài nhận ra sơ hở. Tang Hủ gửi thông tin mình có vào nhóm, mọi người lũ lượt gõ phím trao đổi.

Trịnh Thạch Đầu: [Tôi cược một que cay, bên ngoài tuyệt đối không phải người.]

Lan Tắc: [Thứ bên ngoài có nhìn được không? Có ai dám nhìn mắt mèo không?]

Văn Uyên: [Đừng nhìn.]

Trịnh Thạch Đầu: [Cụ cố thấy sao?]

Châu Hà: [Muốn sống thì đừng nhìn.]

Hủ: [Rốt cuộc bên ngoài là cái gì, cụ cố có biết không?]

Trịnh Thạch Đầu: [@Tang Hủ Cụ cố vừa nhắn riêng cho tôi, bảo cậu không được phép nói chuyện với cụ, còn bảo cậu cút đi.]

Hủ: [...]

Trịnh Thạch Đầu: [Cụ bảo kể từ hôm nay cụ sẽ không nói chuyện với cậu nữa.]

Lan Tắc: [Ha ha ha ha ha.]

Tang Hủ ngẩng đầu nhìn Châu Hà, Châu Hà hung dữ ngoảnh đầu đi, hừ một tiếng.

Có lúc cụ cố thật sự rất giống học sinh tiểu học, sinh thời hắn đã từng đi học tư thục chưa? Tang Hủ nghĩ thầm. Bấm vào ảnh đại diện của cụ cố, vào khung đối thoại. Dù cho Tang Hủ không có tim, cậu vẫn không muốn cụ cố giận dỗi. Tang Hủ nhắn xin lỗi, phát hiện ra mình lại bị chặn mất rồi.

Tôn Đại Hải miệt mài gõ cửa, mọi người kiên nhẫn giằng co với y, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Tôn Đại Hải cũng dừng lại. Mọi người nghe thấy tiếng bước chân của y đi sang bên phải, rời khỏi đó, bèn lũ lượt áp sát tường bên phải, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Tai mắt người ngoại tộc nhạy bén, nghe thấy rõ y dừng ở cửa căn hộ bên cạnh, lại gõ cửa lần nữa.

Bên cạnh là căn 1015, ở đó là ông cụ nhà ngập giấy báo nọ, trước đây Tang Hủ từng nói chuyện với ông ấy.

Két, mọi người nghe thấy ông cụ mở cửa.

"Đại Hải à, lâu lắm rồi không thấy cháu, cháu đi đâu thế?"

Nhưng Tôn Đại Hải không nói gì, mọi người đợi rất lâu mà không đợi được câu trả lời của Tôn Đại Hải.

Đồng thời, giọng ông cụ cũng không vang lên nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!