Tại sao Tang Hủ không có tim, chắc Châu Hà cũng đoán được. Nhất định là do Tang Thủ Gia, ông già tinh ranh đó đã trải xong đường cho cháu ngoan của mình từ lâu rồi. Nếu Tang Hủ quyết định yên ổn cả đời, làm một người bình thường xoàng xĩnh, sẽ không ai quấy rầy cậu, cậu sẽ bình an cả đời.
Nhưng nếu một ngày nọ Tang Hủ quay về Cõi Mộng, cậu cũng có thể giữ bình tĩnh đối mặt với tất thảy những điều đáng sợ.
Bỏ qua việc này, hiện giờ Châu Hà nổi giận lôi đình.
Mặc dù hắn biết Tang Hủ không nói được câu nào thật lòng, nhưng mọi khi nghe cậu nói ngon nói ngọt, vẫn không tránh khỏi tin tưởng ít nhiều, hắn nghĩ không được mười phần là thật thì kiểu gì cũng phải được bảy tám phần. Dù không được bảy tám phần, thì vẫn phải được năm sáu phần chứ.
Châu Hà đẹp trai chấn động, hắn không tin Tang Hủ ngắm mình hàng ngày mà không rung động, Giờ bị vạch trần toàn bộ, thì ra oắt con này vốn không có tim, gì mà yêu anh nhớ anh muốn ở bên anh, mẹ kiếp đều là giả dối!
"Tên lừa đảo này," Châu Hà nổi cơn tam bành, "Hôm nay ta phải diệt cái miệng chuyên nói dối của ngươi."
Hắn muốn xông tới, bị Trịnh Thạch Đầu đằng sau ôm eo giữ lại.
Trịnh Thạch Đầu nói: "Cụ bớt giận. Giờ chúng ta đang ở trong mộng, đừng lục đục nội bộ thì hơn. Đến khi ra ngoài, cụ băm vằm cậu ta cũng được."
Phương Lan Tắc cũng nói: "Đúng thế đúng thế, từ bé anh tôi đã vậy, thích nói dối, cụ cố đừng giận."
Châu Hà ngoảnh đầu nhìn cậu ta, ngờ vực hỏi: "Anh ngươi?"
"Đúng thế," Lan Tắc cười nói, "Ban đầu tôi còn tưởng là trùng tên, giờ gặp mặt mới phát hiện đúng là anh họ tôi, Tang Hủ." Lan Tắc nhìn sang Tang Hủ, nói, "Anh à, học đại học xong anh chưa bao giờ về nhà, còn nhớ em không?"
Tang Hủ thờ ơ nói, "Nhớ."
Phương Lan Tắc, con trai của cậu mợ. Phương Lan Tắc kém Tang Hủ một tuổi, hai người học cùng một trường tiểu học, cùng một trường cấp hai, sau đó Tang Hủ nhảy cóc thi cấp ba, vào đại học, mới rời khỏi nhà họ Phương.
Tang Hủ còn nhớ hồi nhỏ, Phương Lan Tắc trộm tiền của mợ đi mua kem que, bảo là Tang Hủ làm. Phương Lan Tắc lén chơi máy tính, bảo là Tang Hủ làm. Tang Hủ vô tình để lộ khóa trường mệnh bố mẹ để lại cho cậu, Phương Lan Tắc chạy đi mách mợ, mợ mắng Tang Hủ không biết ơn nhà họ Phương nuôi nấng dạy dỗ mình, lấy khóa trường mệnh của cậu mang đi bán, còn mua ô tô đồ chơi cho Phương Lan Tắc.
Phương Lan Tắc mười tuổi bắt cậu quỳ xuống làm chó sủa gâu gâu, cậu làm theo; Phương Lan Tắc mười lăm tuổi bắt cậu chịu phạt giúp, cậu cũng làm theo.
Là nhà họ Phương, là Phương Lan Tắc dạy cho cậu biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thật sự không ngờ, hai anh em mình lại gặp nhau ở đây." Phương Lan Tắc đi tới, định vỗ vai cậu, Tang Hủ kín đáo nghiêng người, né tránh tay cậu ta. Phương Lan Tắc hơi ngượng, nói: "Nghe ông chủ bảo anh là người mới, yên tâm, có gì không biết thì cứ bảo em giúp."
"Cậu mời Na gì?" Tang Hủ bỗng hỏi.
Phương Lan Tắc nhếch khóe môi, rất tự hào: "Hộ Pháp Linh Quan, mời ông ta có thể chém yêu trừ ma. Anh thì sao?"
Na dạng tấn công, không tệ. Tang Hủ rất hài lòng.
"Tôi chưa mời," Tang Hủ nói, "Tôi sẽ tìm cậu."
"Ban ngày cậu trốn đi đâu thế? Sao không gọi bọn tôi cứu cậu?" Trịnh Thạch Đầu hỏi.
Tang Hủ nhìn sang Châu Hà, nói khẽ: "Không muốn gây rắc rối cho cụ cố."
Châu Hà lạnh lùng khịt mũi, không thèm tin.
Tang Hủ lại hỏi: "Mọi người kiểm tra căn 1115 và 1117 chưa?"
Văn Uyên không nhìn thấu được cậu, thế thì có thể hành động cùng mọi người được rồi.
"Chưa, hay là giờ đi xem thử?" Trịnh Thạch Đầu xin ý kiến Châu Hà, "Cụ cố, cụ thấy sao ạ?"
"Được thôi, đi xem thử."
Tang Hủ đang định lại gần Châu Hà, Châu Hà bỗng ngoái đầu, chỉ vào Tang Hủ, "Tránh xa ta ra, không muốn nhìn thấy ngươi."
Tang Hủ đành dừng bước, để nhóm Châu Hà đi trước. Nhưng cậu không muốn bọc hậu, nên đi trước Văn Uyên. Văn Uyên yên lặng, tỏ vẻ thản nhiên, tự giác đi sau cùng tất cả mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!