Trong nhà bỗng có thêm một đứa trẻ và một con mèo, lập tức trở nên chật chội hơn hẳn.
Châu Hà đặt tên cho mèo là "Châu Bất Quai" (Châu không ngoan, Quai là ngoan), quy định Châu Bất Quai là con trai hắn, vai vế cao hơn Tang Hủ, Tang Hủ phải gọi nó là ông nội. Tang Hủ không có quyền lực phản bác, lặng lẽ mua cát mèo và đệm mèo cho ông mèo. Cậu bé đến nhà, mặc dù cảm thấy kinh ngạc vì cảnh nghèo rớt mồng rơi của Tang Hủ, nhưng rất thành thạo che giấu nỗi ngạc nhiên, chủ động làm việc nhà.
Tang Hủ kéo cậu nhóc lại gần, hỏi: "Em tên là Tiểu Đao à?"
"Vâng!" Cậu bé đáp, "Em tên Hạ Đào, mẹ em gọi em là Tiểu Đao."
"Tiểu Đao, là thế này," Tang Hủ từ tốn nói với nó, "Có khi anh không thể chăm sóc cho em mãi được..."
Vành mắt Tiểu Đao lập tức đỏ hoe, nói ngay: "Anh ơi, em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu. Anh chỉ cần để em sống ở đây, hàng ngày cho em một ít cơm ăn là được rồi."
Tang Hủ ngắt lời cậu bé: "Anh không phải định bỏ rơi em. Anh là người ngoại tộc, cứ cách bảy ngày lại phải vào mộng. Cõi Mộng rất nguy hiểm, em phải biết là tỉ lệ tử vong rất cao. Nếu anh không sống sót được, thì không thể chăm sóc em tiếp được. Em hiểu không?"
Tiểu Đao sững sờ gật đầu.
Tang Hủ nói tiếp: "Dù cho anh tỉnh dậy, trong tuần anh phải đi làm, khuya mới về nhà. Vả lại anh độc thân, pháp luật thế giới này không cho phép đàn ông độc thân nhận nuôi trẻ con, nên anh sẽ đưa em đến cô nhi viện mà anh từng ở hồi còn nhỏ, thường ngày để giáo viên và các cô ở đó chăm sóc em. Họ sẽ giúp em làm chứng minh thư, cho em đi học. Đến cuối tuần, anh lại đón em về nhà, được không?"
Tiểu Đao đã hiểu, gật đầu nói: "Được."
Tang Hủ xoa đầu nó.
"Anh cũng là trẻ mồ côi à?" Tiểu Đao hỏi khẽ.
"Ừm," Tang Hủ nói, "Từng ở cô nhi viện một thời gian, sau này đến ở nhà cậu mợ. Anh đảm bảo với em, cô nhi viện đó rất an toàn."
Sắp xếp cho Tiểu Đao xong, rồi đến con mèo mà Châu Hà mang về, Tang Hủ bắt đầu chuẩn bị cho giấc mộng tiếp theo. Giấc mộng cấp D trở lên có thể mang đồ vật theo người vào, Tang Hủ chuẩn bị lương khô, đèn pin, bộ đàm, túi ngủ, những thứ có thể khắc chế tà ma như chỉ đỏ, chu sa, gạo nếp vân vân, và "Chân Hoàn Truyện" bản chất lượng cao mà Châu Hà dặn cậu tải. Ngoài ra, Tang Hủ còn nhờ người trên dark web mua hộ mình một con dao thép Damascus, đề phòng cần dùng tới.
Châu Hà cũng chuẩn bị ba lô, bỏ hộp tro cốt của mình vào đó.
Châu Nhất Nan thêm cậu vào một nhóm WeChat, trong nhóm ngoài cậu và Châu Hà ra thì còn ba người khác. Châu Nhất Nan nói rằng ba người còn lại đều không ở Bắc Kinh, không thể gặp mặt, chỉ có thể trò chuyện trực tuyến, làm quen trước. Nhưng vào nhóm được mấy ngày liền mà mãi chẳng ai nói gì. Dù Châu Hà dẫn đầu, nhưng trông mong kẻ này khuấy động không khí chẳng khác nào mơ tưởng hão huyền.
Châu Nhất Nan gửi hồ sơ cơ bản của ba người cho Châu Hà, trong đó còn có ảnh giấy tờ của ba người họ, Tang Hủ nhìn qua, ánh mắt dừng ở một người tên là Phương Lan Tắc trong số đó.
"Sao thế?" Châu Hà phát hiện ra bất thường ở cậu.
"Không có gì." Biểu cảm của Tang Hủ khôi phục điềm tĩnh rất nhanh chóng, "Nếu Văn Uyên nhận ra em là người nhà họ Tang thì phải làm sao?"
"Phải làm sao? Còn làm sao được nữa?" Châu Hà bực chết đi được.
"Cụ cố," Tang Hủ hỏi khẽ, "Cụ sẽ mãi mãi đứng về phe em chứ?"
Châu Hà im lặng một lúc, ngoảnh đầu đi lầu bầu: "Đứng cái gì mà đứng, ta đứng về phe chó cũng không về phe ngươi."
Nom hắn rất bực dọc, nghĩ cũng biết, một bên là nhà của hắn, một bên là nhà họ Tang, hai nhà đối đầu với nhau, hắn kẹp ở giữa, thật sự rất khó xử. Tang Hủ không hỏi nhiều nữa, cậu chợt nói: "Có thể nhà cụ đã để lại đồ cho cụ."
"Đồ gì?"
"Lần này Châu Nhất Nan muốn các nguơi đi tìm di vật nhà họ Tang," Châu Hà thoáng dừng, "Trước đây lúc nằm trong mộ, quả thật ông nội ngươi từng nhắc đến việc nhà họ Tang đã chôn đồ ở một vài nơi. Cụ thể là những đâu thì ta quên mất rồi, dù sao thì lần này là chung cư gì đó, có thể chính là một trong số đó. Tang Tiểu Quai, đồ tổ tiên nhà họ Tang để lại, ngươi phải lấy về."
Về di vật nhà họ Tang, Châu Nhất Nan cũng không nói rõ là gì. Họ chỉ biết nhà họ Tang đã giấu đồ trong giấc mộng, mà hình như trong số những đồ vật này có ghi chép thông tin về thần linh.
Châu Hà đi tắm, Tang Hủ lấy hình nhân bằng ngọc mà chủ tịch tặng ra, soi trước đèn quan sát. Miếng ngọc này trong veo, nhìn là biết vô giá.
Hiện giờ trong nhà có thêm một tà ma, một con mèo, một đứa trẻ, chi tiêu của Tang Hủ tăng gấp N lần. Để mọi người không tranh nhau phòng vệ sinh, không xếp hàng tắm rửa, Tang Hủ phải chuyển sang thuê một căn nhà lớn hơn. Nhưng tiền lương không tăng, chủ tịch cũng không nhắc đến chuyện tăng lương, làm Tang Hủ không tiện chủ động lên tiếng.
Hầy...
Dù sao thì đồ vật cũ nhét bát tự vào là có thể làm bản sao, hà tất phải dùng miếng ngọc nom có vẻ rất đắt này? Sau khi đánh tiếng với Châu Hà, Tang Hủ lên mạng mua một miếng gỗ, bảo người ta khắc thành mặt dây chuyền hình sóc rồi gửi cho mình, sau đó bán lại miếng ngọc trên mạng, lập tức bán được mấy chục nghìn tệ. Chủ tịch đúng là người tốt, tặng ngọc quý giá thế này, Tang Hủ ôm tấm lòng biết ơn chân thành, dùng khoản tiền này thuê một căn nhà ba phòng ngủ, một phòng khách một phòng ăn đầy đủ nội thất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!