Tang Hủ: "..."
May mà cậu thận trọng, đeo kính áp tròng từ trước. Tối hôm qua tan làm muộn, chỗ làm việc không có ai, ở bệnh viện cậu lại hôn mê nhắm mắt mãi, ngoài Châu Hà ra thì chưa ai nhìn thấy mắt cậu.
Cậu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là một công việc dài hạn, không phải vội hoàn thành trong thời gian ngắn. Nếu cậu gặp phải người nhà họ Tang thật, đừng liều lĩnh, sống sót trở về báo cho chúng tôi biết. Chúng tôi không am hiểu về phép thần thông của nhà họ Tang, chỉ biết là cực kỳ quái dị, hơn nữa cấp bậc càng cao thì càng điên cuồng, giờ cấp của cậu quá thấp, đối đầu trực diện cơ bản là không có khả năng sống sót." Châu Nhất Nan dặn dò kỹ lưỡng.
Tang Hủ hơi chột dạ, cậu lợi hại thế ư? Cậu cảm giác trình độ của Thẩm Tri Ly đã đủ b*p ch*t mình rồi.
"Giấc mộng tiếp theo của cậu có tỉ lệ cao sẽ nằm ở nơi tên là "chung cư Đông An"." Châu Nhất Nan xoay nhẫn ngón cái, nói, "Tình cờ nhà họ Châu chúng tôi có một đội muốn đến nơi đó tìm đồ, ít nhất cậu cũng nắm được một thần thông rồi phải không, đi theo giúp đỡ đi."
Quả nhiên, nhà họ Châu cũng đoán trước được giấc mộng của người ngoại tộc.
"Vừa luyện xong Thỉnh Na Thuật (thuật mời Na)," Tang Hủ thản nhiên nói dối, đồng thời tỏ vẻ tò mò, "Sao ngài biết giấc mộng tiếp theo của tôi ở đâu?"
Châu Nhất Nan cười thâm thúy, "Chờ sau này cậu thăng chức tăng lương, gia nhập tầng lớp quản lý của gia tộc, tự nhiên sẽ biết."
"Được," Tang Hủ gật đầu, "Tôi nhất định sẽ cố gắng."
Châu Nhất Nan đi tới chỗ cụ cố, cung kính nói: "Cụ cố, lần này có thể làm phiền cụ dẫn dắt đội ngũ được không ạ?"
Châu Hà ngước mí mắt nhìn ông ta, "Có những ai?"
Châu Nhất Nan cười khiêm tốn: "Ngoại trừ Tiểu Tang, còn có ba người nữa, Văn Uyên, Lan Tắc và Trịnh Thạch Đầu. Trong đó Văn Uyên là người ngoại tộc Qua Sông, rất giàu kinh nghiệm. Na cậu ta mời khá lợi hại, nhất định sẽ không tạo gánh nặng cho cụ cố đâu."
"Na nào?" Tang Hủ thấy rất hứng thú, "Tôi còn chưa chọn được Na tôi muốn mời, tôi có mời được Na của anh ta không?"
Châu Nhất Nan hiền hòa giải thích, "Đạo hạnh của cậu vẫn còn kém chút đỉnh, không mời được Na cấp bậc đó. Cậu mời yêu quái hoang dã cỡ Hồ Tiên, Hoàng Đại Tiên (chồn) là được rồi. Cậu ta mời "Tâm Na", có thể nhìn thấu nội tâm vạn vật. Na này không dễ tìm đâu, là cậu ta mời được từ một ngôi miếu hoang cực kỳ quái dị đấy. Nếu không phải cậu ta được nhà họ Châu chúng tôi bảo vệ thì đã bị những kẻ ghen tị giết từ lâu rồi."
Trong lòng Tang Hủ thắt lại, "Có thể nhìn thấu mọi thứ ư?"
"Ha ha ha, có tính ngẫu nhiên, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy thứ về chính bản thân kẻ bị nhìn thôi. Có thể sẽ biết được một số chuyện cơ mật rất trọng đại, cũng có thể biết được một vài bí mật nhỏ không quan trọng." Ánh mắt Châu Nhất Nan sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Tang Hủ, "Sao, Tiểu Tang, cậu có bí mật gì không thể cho người khác biết được à?"
Tang Hủ ghé sát tai Châu Nhất Nan, thì thầm: "Chủ tịch, cụ cố nhu cầu cao, dù trong giấc mộng cũng toàn đòi này nọ..." Cậu tỏ vẻ lúng túng, "Tôi không muốn bị người khác biết được quan hệ của tôi và cụ cố, suy cho cùng thì tôi vào được Châu Thị hoàn toàn dựa vào thực lực, nếu người khác hiểu nhầm tôi thăng chức nhờ quan hệ đó... tôi..."
Cậu ngập ngừng.
Hy vọng Châu Nhất Nan thức thời, đừng bảo cậu giúp Văn Uyên. Nếu bị nhìn thấu là người nhà họ Tang, thế thì rắc rối to.
Đằng sau hai người, Châu Hà rất tức giận, "Tang Hủ, ngươi tưởng thì thầm thì ta không nghe thấy à? Ta làm chuyện đó trong mộng bao giờ! Ngươi to gan rồi phải không, dám đặt điều ta trước mặt ta. Lại đây, ngươi xem ta có đánh chết ngươi không."
Tang Hủ nhận lỗi rất nhanh, "Xin lỗi, là em nói lung tung, cụ cố ơi em sai rồi."
"Hừ." Châu Hà không cắn câu.
"Em sai thật rồi."
"Ha."
"Cụ cố tha thứ cho em đi..."
"Cút."
Châu Nhất Nan nhìn hai kẻ này, một người khom lưng xin lỗi, một người nổi cơn tam bành, trong lòng biết tỏng. Rõ ràng là Tang Hủ bị cụ cố uy h**p, không thể không xin lỗi.
Cụ cố tà ma này...
Suy cho cùng thì vẫn là nhân viên nhà mình, trước giờ lại cần cù chịu khó, bị cụ cố chà đạp như vậy, Châu Nhất Nan khó tránh khỏi thấy thương hại Tang Hủ, bèn dịu giọng an ủi cậu: "Cậu yên tâm, chúng tôi biết rõ năng lực của cậu. Nhân viên nhà họ Châu chúng ta học vấn cao, đều là nghiên cứu sinh, tố chất tốt, làm gì cũng biết chừng mực, không giống nhà họ Tần nhà họ Triệu, lưu manh ngoài xã hội đều nhận hết. Cậu yên tâm, Tiểu Văn sẽ không kể lung tung đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!