Thế nhưng Tang Hủ không có lựa chọn.
Phải mạnh lên mới có thể sinh tồn trong ác mộng liên tiếp. Cậu không thể dựa dẫm vào Châu Hà bảo vệ hoàn toàn, ngộ nhỡ một ngày nọ Châu Hà quyết định trở về nhà họ Châu, không che chở cho đứa bé mồ côi nhà họ Tang nữa thì sao? Tang Hủ làm việc đã quen chuẩn bị theo giả thiết tệ nhất, cậu chỉ có thể tin tưởng bản thân mình.
Phát điên thì cũng là chuyện tương lai, có lẽ sau này sẽ có cách giải quyết mối nguy này. Đi bước nào tính bước nấy, sống cho hiện tại đã, chuyện sau này để sau này tính.
Tang Hủ im lặng một lúc, hỏi: "Cụ tha thứ cho em rồi à?"
Châu Hà không đáp.
Tang Hủ lại nói: "Đừng giận nữa, cụ cứ giận mãi, em cũng buồn lắm."
Châu Hà ngoảnh đầu đi, hừ thành tiếng.
Xem ra đã tha thứ cho cậu rồi. Tang Hủ yên tâm, cơn buồn ngủ trỗi dậy, cậu từ từ nhắm mắt lại.
Điện thoại của cậu rung ong ong, Châu Hà ngoảnh đầu lại, thấy cậu đã chìm vào giấc mơ. Dù đang ngủ, cậu vẫn hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ vấn đề nào rất khó giải quyết. Chẳng biết cả ngày cậu nghĩ gì mà tâm sự nặng trĩu thế này.
Điện thoại rung mãi, Châu Hà mất kiên nhẫn cầm điện thoại của cậu lên. Là sếp cậu gửi tin nhắn WeChat, nói rằng thứ gì đó gặp bug, bảo cậu về công ty tăng ca.
Châu Hà không tránh khỏi nhớ đến Tang Hủ bị hắn nhốt ở dinh thự nhà họ Châu mà còn suốt ngày làm việc thâu đêm.
Hắn mở khóa bằng dấu vân tay của Tang Hủ, mở WeChat, viết bằng tay——
*Viết tiếng Trung trên điện thoại có hai cách, một là gõ pinyin bằng bàn phím chữ cái latin abc, hai là dùng tay làm bút vẽ chữ.
Hủ: [Tôi là cụ của Tang Hủ.]
Châu Hà chụp một tấm ảnh Tang Hủ nằm truyền nước trên giường bệnh.
Lưu Kiến Quốc: [Cụ Tiểu Hủ, Tiểu Hủ sao thế?]
Hủ: [Tăng ca mệt quá, suýt chết, xe cấp cứu đưa đến đây.]
Lưu Kiến Quốc: [Sao lại thế này, cụ Tiểu Hủ ơi, cụ đừng sốt ruột, tôi sẽ báo công ty ngay. Bệnh viện nào ạ, giờ tôi đến nhé?]
Hủ: [Không cần, ta không muốn nhìn thấy ngươi.]
Hủ: [Còn nữa, đừng gọi nó là Tiểu Hủ, phải gọi là Tang Hủ.]
Lưu Kiến Quốc: [... Vâng.]
Cuối cùng Lưu Kiến Quốc cũng không gửi tin nhắn nữa. Châu Hà tắt điện thoại của cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi...
Mười giờ rưỡi ngày hôm sau, Tang Hủ đọc tin nhắn trong khung đối thoại WeChat, rơi vào im lặng.
Bỗng nhiên, tin nhắn của Lưu Kiến Quốc nhảy ra.
Lưu Kiến Quốc: [Đúng là dạo này bắt cậu tăng ca rất nhiều, tạo thành áp lực quá lớn cho cậu. Tôi thấy ngày phép hai năm nay cậu chưa nghỉ lần nào, cậu nghỉ tạm bảy ngày phép đi. Nghỉ ngơi xong rồi hẵng đến làm.]
Tâm trạng Tang Hủ rất phức tạp, chậm rãi gõ chữ trong khung đối thoại.
Hủ: [Cảm ơn trưởng phòng. Hôm qua giọng điệu cụ tôi không được tốt lắm, sếp đừng để bụng nhé.]
Lưu Kiến Quốc: [Không sao không sao, tôi hiểu cả, cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng để các cụ lo lắng, cần gì thì có thể bảo tôi bất cứ lúc nào.]
Trải qua chuyện này, Lưu Kiến Quốc không gửi yêu cầu cho Tang Hủ vào lúc tan làm nữa.
Buổi trưa Tang Hủ xuất viện, trên đường Tang Hủ mua một cặp kính áp tròng màu đen, dùng để che giấu màu mắt, rồi hai người về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!