Một tiểu khu ở Nam Kinh.
Thẩm Tri Đường cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Anh lấy đâu ra chìa khóa nhà tôi?"
Thẩm Tri Ly xoa đầu cô, "Không quen ở ký túc xá, tại sao không về nhà ở?"
"Tôi không muốn ở cùng anh." Thẩm Tri Đường hất văng tay hắn.
"Lại ăn đồ đặt ngoài hàng à?" Thẩm Tri Ly nghiêng đầu, nhìn thấy đồ ăn ngoài hàng trên bàn cô, bèn vứt thẳng vào thùng rác, rồi lấy cặp lồng trong túi ra, "Đồ ăn ngoài hàng không lành mạnh, anh mang cơm cho em này, thịt viên trộn cua và tôm nõn mà em thích ăn nhất."
Mặt người đàn ông này hơi bầm tím, nhìn là biết bị người khác đánh. Bị đánh không có gì lạ, vấn đề là Thẩm Tri Ly, ai mà đánh được hắn, lại còn ra tay ác như vậy.
"Ai đánh anh?" Trong mắt Thẩm Tri Đường khó giấu được kinh ngạc, "Không phải là anh Hàn và anh Kiến Quốc đấy chứ?"
Hai người họ lợi hại thế ư?
Không nhìn ra đó.
Lần sau nhờ họ đánh thêm lần nữa có được không?
"Tiểu Đường, đừng lo cho anh," mắt Thẩm Tri Ly cong cong, "Không đau."
"Ai lo cho anh!" Thẩm Tri Đường nghiến răng nói, "Anh đi đi."
"Bổ Thiên Đan của em có đủ dùng không?" Thẩm Tri Ly mặt vô cảm, "Công ty mà em gia nhập, em chắc chắn đáng tin chứ? "Công ty Ác Mộng"? Nghe đã thấy dởm rồi. Anh đã nghe ngóng, trong ngành không ai từng nghe nói về công ty này, kẻ gọi là "sếp tổng" kia càng chẳng ai biết tới. Tại sao thà tin người ngoài như Hàn Nhiêu và Lưu Kiến Quốc chứ không chịu tin anh ruột của em?"
"Anh nhầm rồi," Thẩm Tri Đường nói, "Sếp tổng đã gửi hợp đồng tuyển dụng cho tôi, anh có biết điều khoản trên đó viết bằng cái gì không? Tôi dùng đèn tử ngoại soi hợp đồng, đằng sau mỗi điều khoản trên hợp đồng đều có "chữ Di cổ" viết bằng mực không màu. Anh à, anh thạo nghề hơn tôi, hẳn phải biết chữ Di cổ là chữ viết chính thức thời kỳ Đế Thuấn, truyền thuyết là hệ thống chữ viết để con người trò chuyện với chư thần Cõi Mộng.
Hiện nay chữ Di cổ đã thất truyền từ lâu, thế mà sếp tổng lại biết loại chữ này, còn dùng nó viết hợp đồng tuyển dụng để ràng buộc nhân viên với bản thân hắn. Điều này chứng tỏ, rất có khả năng sếp tổng là sứ giả của một thần linh nào đó, thậm chí là Vua Cõi Mộng!"
"Nếu hắn là Vua Cõi Mộng thật, tại sao hắn lại muốn tuyển đứa gà mờ như em?" Thẩm Tri Ly bật cười.
"..." Thẩm Tri Đường nổi cáu, "Tôi ưu tú, có tiềm năng, không được à! Anh Hàn đã nói, anh ấy là thân tín của sếp tổng, anh ấy đề cử tôi. Chắc chắn sếp tổng đã nhìn thấy điểm sáng của tôi nên mới tuyển tôi. Tôi đã ký hợp đồng rồi, nước đổ khó hốt, anh không quản được tôi đâu."
"Em vẫn hận người chết trong vụ tai nạn đó là mẹ, không phải anh à?" Thẩm Tri Ly hỏi khẽ.
"Tôi..." Thẩm Tri Đường thoáng dừng, ngoảnh mặt đi, "Anh trông giống mẹ hơn tôi, nhưng anh có bắt chước mẹ mặc sườn xám, nấu thịt viên trộn cua ra sao, anh cũng không phải mẹ. Anh đi đi, anh à, xin anh đấy. Còn nữa, đừng đòi tự sát nữa, lần trước tôi lấy Bổ Thiên Đan từ làng Quỷ Môn về cho anh là lần cuối cùng. Anh mà đòi tự sát nữa, tôi thề tôi sẽ mặc kệ anh."
"Thế món anh nấu em có ăn không?" Thẩm Tri Ly hỏi.
Thẩm Tri Đường sợ mình không ăn thì hắn không đi, buồn bực mở cặp lồng ra, ăn ngấu nghiến hết thức ăn, rồi đóng nắp cặp lồng, nhét vào ba lô của hắn.
Thẩm Tri Ly vui sướng, "Tiểu Đường ngoan quá. Anh đi đây, không cần tiễn anh."
Hắn xỏ giày xong, bước ra ngoài cửa, đằng sau là tiếng Thẩm Tri Đường đóng sầm cửa. Điện thoại rung lên, hắn mở điện thoại ra, một tin nhắn nặc danh nhảy ra ở thanh thông báo.
"Ta đã nhận được sơ yếu lý lịch của ngươi, năng lực của ngươi phù hợp với tiêu chuẩn dùng người của công ty ta. Nhậm chức phải đóng ba viên Bổ Thiên Đan làm phí đào tạo, sáu tháng đầu tiên là giai đoạn thực tập không lương. Nếu đồng ý thì hãy đóng trước phí đào tạo, ta sẽ gửi hợp đồng cho ngươi.
Sếp tổng"
Thẩm Tri Ly đi đường vòng đến trạm gửi hàng. Hắn đã cài virus Trojan vào điện thoại của Thẩm Tri Đường, lúc Thẩm Tri Đường trò chuyện với Hàn Nhiêu, tin nhắn cũng được đồng bộ đến điện thoại của hắn.
"Cao ốc Ngân Kiên quận Hải Điện, Bắc Kinh".
Địa chỉ này rất thần kỳ, hắn bảo người đến tận nơi điều tra, vốn không có tòa nhà này, nhưng có thể gửi hàng, mặc dù bưu kiện gửi đi mãi mãi không tra được số vận chuyển, công ty chuyển phát sẽ bảo bạn là đánh mất rồi.
Thú vị, đặc biệt là tên sếp tổng này. Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng hưng phấn.
Hắn bỏ ba viên Bổ Thiên Đan vào túi tài liệu, gửi đi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!