Tang Hủ ngồi xổm trước giường cô em gái, đưa con búp bê đã bẩn cho cô bé, hỏi khẽ: "Tiểu Muội, em có nguyện vọng gì không?"
Em gái vươn bàn tay trắng bệch, lau vết máu trên mặt Tang Hủ, hỏi: "Anh gì ơi, tại sao bố không cần em? Vì em vô dụng quá ư?"
"Không," Tang Hủ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô bé, "Kẻ vô dụng là người lớn."
Em lại giương mắt hỏi: "Thế hoàng tử có thích đồ ngốc không?"
"Có chứ."
Đồng tử mắt trong veo của cô bé phản chiếu gương mặt tĩnh lặng của Tang Hủ, em mỉm cười với Tang Hủ, "Anh đóng vai hoàng tử của em được không?"
Tang Hủ quỳ một chân xuống đất, nâng bàn tay nhỏ gầy gò của em, nói: "Công chúa thân yêu, ta có thể mời nàng nhảy một bài không?"
Cô em gái giãy giụa bò dậy, anh trai định dìu em, em lắc đầu nói không cần. Em đứng chân trần trên thảm, nhấc gấu váy lên cúi chào tao nhã, cười ngọt ngào nói: "Được chứ."
Người anh trai vừa rơi lệ, vừa xỏ đôi giày da nhỏ màu hồng phấn cho cô bé, vuốt mái tóc dài hơi quăn của em gái, rồi cài kẹp tóc bươm bướm cho Em. Cậu nhóc đặt tay em vào tay Tang Hủ, trịnh trọng như một người lớn. Tang Hủ dắt tay cô em gái xuống tầng, đi tới sảnh dưới ánh đèn.
Loa phát ra âm nhạc êm dịu, Tang Hủ ôm cô em gái khiêu vũ. Em rất yếu ớt, không nhảy được nhanh lắm, gần như không theo kịp nhịp ca khúc. Nhưng em rất vui, mắt sáng lấp lánh, tựa sao trên trời. Tư thế nhảy bay bổng, thần thái rạng rỡ, cứ như một cô công chúa đích thực.
Người sống ở ngoài gương, người chết ở trong gương, lặng lẽ quan sát màn khiêu vũ cuối cùng này.
Hàn Nhiêu từ từ cảm thấy, giấc mộng không phải hư ảo, càng không phải một trò chơi, tất cả mọi thứ đều rất đỗi chân thực. Anh ta không chịu nổi, hỏi Châu Hà: "Tôi có tiền lương, tôi dùng Bổ Thiên Đan cứu cô bé đó được không?"
Châu Hà mất kiên nhẫn lắc đầu, "Người bình thường không thể ăn Bổ Thiên Đan được."
Tang Hủ kéo tay cô bé lên, em xoay tròn dưới tay Tang Hủ. Tà váy hồng phấn tung bay, xoè ra tựa phiến quạt. Giây phút này, dường như cô bé đã biến thành một cánh bướm, đau đớn tan biến tựa mây khói. Từ nay về sau, em sẽ không bao giờ bị phản bội, bị bỏ rơi nữa.
Khúc nhạc kết thúc, hơi thở cuối cùng chống đỡ cô bé tan biến, chân em mềm oặt, ngã vào lòng Tang Hủ. Tựa bươm bướm bị bẻ cánh, lá khô rụng xuống. Tang Hủ đỡ cô bé, em nằm trong cánh tay Tang Hủ, mí mắt nặng trĩu.
Người anh trai khóc lóc nhào tới, ôm lấy bả vai gầy yếu của cô bé, "Xin lỗi, anh nhát gan quá, giá mà ngày hôm đó anh dẫn em đến bệnh viện. Xin lỗi! Xin lỗi!"
"Không sao đâu..." Cô em gái cố gắng mở mắt ra, "Anh ơi..."
"Xin lỗi," người anh khóc nức nở, "Là lỗi của anh, anh toàn mắng em, toàn bắt nạt em. Rõ ràng là anh sợ, nhưng anh toàn vu oan cho em."
Cô em gái vất vả giơ tay lên, lau sạch lệ trên mặt anh trai, nở nụ cười rạng rỡ tựa ráng chiều.
"Trước giờ anh đều rất dũng cảm, anh là anh hùng của em."
Trong sảnh im bặt, sương mù bao trùm ngoài cửa sổ, hoàng hôn xuyên qua sương khói mông lung, dát vàng thế giới.
Tựa một đoá dành dành héo tàn, cô bé yên tĩnh đi vào giấc ngủ trong lòng Tang Hủ. Em nhắm mắt lại, đêm đen đến đúng hẹn theo, dường như thế giới không thể đối mặt với nỗi đau thương này, cũng nhắm nghiền hai mắt.
Tà ma áo đen mặt trắng xuất hiện trong gương, đi tới từng bước một. Đầu cô trùm vải the màu đen, tựa một cách than khóc câm lặng. Người anh trai thút thít nhìn cô, nhìn cô bế bé gái yên tĩnh như người sứ lên, đi từng bước về phía gương.
Người anh đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng cô không chờ bước chân của nó, bước vào hành lang vô tận trong gương. Mỗi lần bóng cô vụt lóe là đi xa hơn rất nhiều.
"Mẹ—— đưa con theo với——" Người anh trai gào khóc.
Tà ma ngoảnh đầu trong gương, nhìn cậu nhóc đăm đăm lần cuối. Sau đó, bóng cô và bé gái cùng biến mất như sương khói.
"Mẹ ơi——" Cậu bé gào khóc nức nở.
Tang Hủ giơ tay chặt một phát vào gáy người anh, nó không cam lòng nhắm mắt lại, ngất xỉu trong tay Tang Hủ.
Tang Hủ đoán không sai, đường ra ở ngay trong tầng hầm ở sân sau. Một cánh cửa gỗ náu trong cái hố mà hai anh em đào, trên đó viết "Nhân Gian". Trước khi đi, Tang Hủ mở hé chiếc hộp sắt. Nếu không đoán nhầm, trong này hẳn là đầu lâu của Vô Thường Tiên. Cậu nhắm mắt lại, thò tay vào mò mẫm, cảm giác cho cậu biết đáp án. Cậu kéo mái tóc ra, cắt một bó to.
Tất cả mọi việc hoàn thành, Tang Hủ nhắn tin cho Thẩm Tri Đường——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!