Sau khi chuyện mượn thọ bị bại lộ, cả nhà ngồi ở bàn ăn, luân phiên giải thích với người anh trai.
Người bố lau kính, thở dài: "Chúng ta không còn cách nào khác. Bà nội bị ốm, con nỡ nhìn bà nội chịu khổ ư? Để em gái cho bà nội mượn một chút tuổi thọ, như thế thì cả gia đình ta sẽ được đoàn tụ."
"Bố là trụ cột gia đình, không thể có việc gì được. Ông nội thì khỏi nói, tuổi tác đã cao. Mẹ kế của con vừa mang thai, em trai còn nhỏ, nên chỉ có thể mượn của em gái."
"Tại sao không mượn của con?" Người anh trai chất vấn.
Người bố liếc nhìn cậu bé, "Sao bà nội nỡ mượn của con được? Một chút tuổi thọ thôi, em gái sẽ không sao đâu, bà nội cũng sẽ ổn. Con phải ngoan, phải biết điều."
"Sương mù càng ngày càng dày, bố đã tìm một người bạn, chú ấy có cách đưa chúng ta đến một nơi khác không có tà ma. Con ngoan, bà nội không được khỏe, không mượn tuổi thọ, đến lúc đó đường sá xa xôi, không chịu nổi đâu. Bố không có cách nào khác, muốn trách thì trách năm dòng họ đã bỏ rơi thế giới này. Nếu không phải họ ra đi, sao lại xuất hiện nhiều tà ma thế này..."
Người bố lầu bầu, cuối cùng nói: "Được thôi, bố đảm bảo với con, sau này sẽ không mượn thọ của em gái nữa, được không?"
"Bố thề đi." Người anh nói, mắt đỏ hoe.
"Bố thề."
Bố nói đúng, thế giới đang sụp đổ. Trong nhà tích trữ rất rất nhiều thực phẩm, chỉ trong vòng nửa tháng, sương mù đã bao trùm cả thị trấn nhỏ này, người trong nhà không cho họ ra ngoài nữa, ngay cả khu rừng nhỏ trước cửa cũng không được đi. Anh trai và em gái nằm nhoài bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có lúc còn trông thấy bóng đen kỳ dị cao bằng nhà ba tầng vụt qua sâu trong sương mù.
May mắn là, sương mù không bao giờ vào nhà.
Bố vẫn luôn gọi điện thoại cho người bạn đó, giọng nói giận dữ của ông thường xuyên vọng ra từ trong phòng đọc.
"Anh không thể thất hứa..."
"Tôi đã trả ngần ấy tiền..."
"Mau đến đón chúng tôi..."
Nhưng người đó mãi không đến.
Cuối cùng cũng có một ngày, bố ngồi ở bàn ăn, tuyên bố như được trút gánh nặng, "Ngày mai chú ấy sẽ đến đón chúng ta."
Cuối cùng gương mặt u uất của cả nhà cũng có vẻ mừng rỡ.
Người bố nhìn người anh trai, rồi lại nhìn cô em gái, như muốn nói gì đó rồi lại không, ông chỉ nói: "Mau đi thu dọn hành lý đi, chỉ mang theo quần áo và thức ăn thôi, những cái khác thì đừng mang theo."
Em gái giơ tay lên, "Ở đó có hoàng tử không ạ?"
Người bố nói: "Chẳng chỗ nào có hoàng tử cả."
Em gái lại hỏi: "Con mang búp bê và váy công chúa của con theo được không?"
"Chỉ được mang một con búp bê thôi, váy công chúa tối đa ba cái." Người bố mất kiên nhẫn nói.
Em gái còn muốn hỏi nữa, người bố lườm cô bé, em bèn bĩu môi, không nói gì nữa.
Người anh trai thấy sắc mặt bố là lạ, vì chuyện mượn thọ lần trước, lần này cậu bé chú ý hơn, lúc người bố và mẹ kế vào phòng đọc, nó bèn lén lút nằm rạp bên ngoài nghe trộm.
"Anh ta sẽ đến thật à?" Mẹ kế hỏi.
"Thật, đã bàn xong điều kiện rồi." Giọng người bố rất mệt mỏi.
"Điều kiện gì?"
"Tặng một đứa con cho anh ta."
"Cái gì?" Giọng mẹ kế cao vọt, "Tặng cho anh ta, anh ta định làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!