Tang Hủ cởi áo giữ nhiệt ra làm băng gạc, băng bó đơn giản cho bản thân, để bả vai cầm máu, rồi lại mặc áo nỉ vào. Tạm thời không dám ra ngoài, sợ chạm trán Vô Thường Tiên, bèn chịu đến khi trời tối, thấy chú bảo vệ sắp ra ngoài tuần tra, cậu bảo Thúy Hoa và Nhị Nha đi đầu mở cửa, thấy hành lang bên ngoài không còn ai nữa mới dám ra ngoài.
Dưới đất có một vũng máu, vết máu đặc quánh kéo dài xuống cầu thang, cậu ngồi xổm cạnh lan can nhìn về phía phòng khách, ngoài cửa sổ sát sàn, một thi thể chết không nhắm mắt nổi lềnh bềnh trong bể bơi.
Là Hứa Chí Đông.
Y đã bị Vô Thường Tiên dìm chết, đêm nay sẽ không có ai chết nữa. Tang Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Giờ chết thêm một người, còn thiếu hai Nhân Tiêu nữa, Vô Thường Tiên sẽ biến thành hoàn chỉnh.
Phải mau chóng tìm được xương cốt của Vô Thường Tiên, hoặc tìm được lối ra của giấc mộng này. Nhưng biệt thự chỉ to chừng này, lục soát khắp nơi rồi, còn chỗ nào sót nhỉ?
Nhìn thi thể của Hứa Chí Đông, Tang Hủ lại nghĩ, Quan Lạc Âm có thể nhìn thấy quá khứ của vật trung gian, "vật trung gian" này là thi thể có được không? Mặc dù không biết khi nào mới học được Quan Lạc Âm, nhưng có thể gom vật trung gian trước. Cậu ngẫm nghĩ, vớt thi thể Hứa Chí Đông lên, kéo về công ty.
Bước ra khỏi công ty trở về biệt thự, tiếng kéo bàn ghế bỗng phát ra từ phòng khách. Buổi tối thường là lúc tà ma hoạt động, dù cho Vô Thường Tiên không giết người nữa, nếu bắt gặp nó không vui, chạy lung tung khắp nơi, tỉ lệ chết vẫn khá cao. Cũng chỉ có Tang Hủ cậy mình có Trung Âm Thân, giỏi ẩn nấp mới dám ra ngoài, tìm manh mối.
Trong phòng khách là người hay là ma?
Tang Hủ muốn rút lui theo thói quen, bỗng nghe thấy tiếng thì thầm non nớt vọng tới từ bếp.
"Anh ơi, em không muốn uống thuốc, đắng lắm."
"Không được, em ốm rồi, uống thuốc mới khỏi được."
"Em muốn ăn bánh kem dâu tây."
"Đồ tham ăn này, không có bánh kem dâu tây cho em ăn đâu."
Uống thuốc, cảm giác là người.
Lẽ nào là...
Tang Hủ lặng lẽ đi vào bếp, nhìn thấy hai đứa trẻ nhỏ bé ngồi xổm dưới bàn bếp, đang lục lọi. Một cậu bé mười hai mười ba tuổi, một cô bé trạc năm sáu tuổi, cậu bé kia toàn thân bẩn thỉu, cô bé thì khá hơn, mặc váy công chúa bồng bềnh, tay ôm búp bê, má đỏ hây hây, như một trái táo.
Cậu bé chui vào tủ tìm lọ thuốc, còn cô bé nọ trông thấy Tang Hủ, hai mắt mở tròn xoe, ra sức kéo anh mình. Anh cô bé lùi ra khỏi tủ, cũng bắt gặp ánh nhìn của Tang Hủ.
"Anh không có ác ý." Tang Hủ giơ hai tay, ra hiệu mình không có vũ khí.
Nhưng hai đứa nhóc vẫn rất cảnh giác.
Bỗng nhiên, Tang Hủ phát hiện, kẻ họ đang nhìn không phải mình, mà là đằng sau lưng cậu.
Một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen bước ra từ đằng sau lưng cậu, tay giơ súng, họng súng nhắm vào hai đứa bé.
"Dân bản địa biến mất." Người đàn ông nọ mỉm cười, "Cuối cùng cũng tìm được hai đứa."
Tang Hủ liếc mắt nhìn hắn, mặc dù ánh sáng tối tăm, nhưng đường nét người này xinh đẹp xuất chúng, cực kỳ quen thuộc. Là Thẩm Tri Ly, hắn đã đổi sang đồ nam, hơn nữa cảm giác cao hơn hẳn lúc mặc đồ nữ.
"Anh đừng dọa họ." Tang Hủ nói.
"Không dọa chúng, dọa mày à?" Người đàn ông đó cười híp mắt nói, "Đừng quấy rầy tao làm việc, nếu không sẽ dạy bảo mày trước đấy."
"Chạy đi!" Người anh bỗng hét lên.
Cậu bé kéo tay em gái, hai người nhanh chóng chui qua bàn bếp, chạy thẳng lên tầng hai.
Tang Hủ và Thẩm Tri Ly đồng thời đuổi theo. Hai người một trái một phải, dồn hai anh em đến cuối hành lang.
Người anh trai đanh mặt, nhìn Tang Hủ và Thẩm Tri Ly cực kỳ cảnh giác. Còn cô em gái thì nấp sau lưng anh trai, lén lút thò đầu ra, chớp cặp mắt mèo con như rất tò mò.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!