Cách cửa phòng, Tang Hủ nghe thấy anh em nhà họ Hứa bên ngoài đang văng tục, không biết tại sao lại không mở được gác mái trên tầng, định tìm cưa để cưa cửa. Tang Hủ đợi một lát, hy vọng họ gặp phải Châu Hà rồi bị giết, như thế thì không cần Tang Hủ tự mạo hiểm nữa. Kết quả họ cưa cửa gác mái, lại trèo xuống nguyên vẹn.
Tang Hủ mở cửa, hỏi: "Trong gác mái không nhìn thấy gì à?"
Hứa Chí Đông nheo mắt nhìn cậu, "Không, anh nghĩ là có gì được?"
Không biết Châu Hà đã đi đâu.
Xem ra hắn quyết tâm không giúp. Không sao, Tang Hủ đã giác ngộ từ lâu, từ bé đến lớn cậu vẫn sống như vậy, trông cậy vào người khác chẳng thà trông cậy vào bản thân mình.
Cậu quyết định thực hiện kế hoạch A.
Tang Hủ nói: "Không có gì, tôi có việc tìm mọi người bàn bạc, chúng ta đến phòng khách đi."
Tang Hủ và Hàn Nhiêu gọi Thẩm Tri Ly và anh em nhà họ Hứa đến phòng khách, bắn ảnh cho họ xem trực tiếp.
Hứa Chí Đông nói: "Anh gửi thẳng WeChat là xong mà?"
"WeChat sẽ nén chất lượng ảnh, ảnh vốn đã rất mờ, bắn ảnh gốc cho mọi người xem sẽ rõ nét hơn." Tang Hủ giải thích.
Đúng là vậy, tấm ảnh này mờ nhoẹt, chỉ ảnh gốc thôi đã không rõ.
"Cậu bé giấu giỏi thật đấy." Hứa Chí Tây quan sát ảnh hung thủ, nhưng không truy cứu lai lịch của hung thủ, chỉ hỏi, "Này, anh dùng cách gì để nhìn thấy nó thế?"
"Đây là bí mật của tôi, không tiện nói cho các anh biết." Tang Hủ nói, "Mọi người, chúng ta thảo luận về hung thủ này đi. Mọi người có biết nó là gì không?"
Ánh mắt đảo qua, mọi người đều lắc đầu.
Hứa Chí Đông sờ cái bụng tròn của mình, thở dài, "Đúng là khó nhằn. Đã lấy được ảnh hung thủ, vẫn không biết nó là cái gì. Đêm nay nhất định sẽ có thêm một người chết, chúng ta chỉ còn mỗi buổi chiều thôi." Y nhìn đồng hồ đeo tay, "Giờ là một giờ chiều, còn năm tiếng đồng hồ nữa là trời tối."
Hứa Chí Tây cười ha ha, "Năm tiếng đồng hồ, giết một người, đủ rồi."
Tang Hủ nhíu mày, "Các người muốn làm gì?"
"Làm gì?" Hứa Chí Đông nhổ nước bọt, "Đương nhiên là giết mày rồi."
Hàn Nhiêu đứng dậy, "Tiên sư*, dám động vào anh em của tao, giết chúng mày trước."
"Mày tưởng mày thoát được à?" Hứa Chí Tây bật cười, đột nhiên bật dậy, nhào về phía Hàn Nhiêu như một con ếch.
Còn Hứa Chí Đông thì vỗ bụng, há to miệng về phía Tang Hủ. Lưng Tang Hủ lạnh toát, nhanh chóng lùi lại. Nhưng trên người vẫn đau nhói, như bị mãnh thú nào đó ngoạm một phát từ xa. Bả vai lập tức đầm đìa máu, áo nỉ xám của cậu nhuốm đỏ một mảng. Nhìn lại Hứa Chí Đông, y đang nhai say sưa, phát ra tiếng tóp tép làm người ta ê răng.
Tang Hủ nhịn đau, lao vọt lên cầu thang, chạy thẳng lên tầng ba. Hứa Chí Đông đuổi theo, còn Hứa Chí Tây thì vật lộn với Hàn Nhiêu.
Thẩm Tri Ly tao nhã uống trà, như thể tất cả mọi chuyện không liên quan đến mình.
Hàn Nhiêu bắn liền hai phát súng, tốc độ của Hứa Chí Tây cực nhanh, thế mà né được cả đạn. Chỉ trong giây lát, Hàn Nhiêu đã bị Hứa Chí Tây dồn vào góc tường. Hứa Chí Tây hung ác nhếch môi, chém một dao vào mặt anh ta. Đầu Hàn Nhiêu sắp bị y đâm thủng, người trước mặt bỗng trở nên mơ hồ, biến thành Thẩm Tri Ly trong chớp mắt.
Không kịp thu dao nữa, phản ứng của Thẩm Tri Ly vượt xa người thường, hơi nghiêng người, né được lưỡi dao lạnh căm trong gang tấc. Lưỡi dao sượt qua má hắn, để lại một vết máu nhạt, một lọn tóc đen của hắn cũng bị chém đứt.
Hắn sờ má, sắc mặt trở nên phức tạp, "Mày làm mặt tao bị thương."
"Sorry nhé," Hứa Chí Tây nói, "Chị gái à, tôi không cố tình đâu. Hẹn trước rồi, hiến tế con gà rù ngáng đường đã, tranh thủ thời gian tìm đường ra."
Còn chưa dứt lời, y cảm thấy cổ mình lạnh toát.
Y cúi đầu nhìn, không biết cổ mình đã bị cứa sâu hoắm từ bao giờ, máu tươi chảy đầy người.
Vẻ mặt Thẩm Tri Ly rất hiền hòa, ánh mắt nhìn Hứa Chí Tây cứ như nhìn một đứa trẻ mắc lỗi, nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng: "Xin lỗi, đối với tao mà nói, chúng mày đều vô dụng như nhau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!