Tang Hủ vừa định trèo ra cửa sổ lần nữa, bỗng nhiên, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên ngoài cửa.
Cửa mở, cái đầu chảy máu của "Cao Trấn" lăn lông lốc vào phòng. Một thi thể không đầu mặc âu phục va lung tung không đích đến trong hành lang, lại một tiếng súng nữa, nó gục xuống đất. Những người ngoại tộc khác nghe thấy tiếng súng, đều chạy tới, đám người gặp nhau ở hành lang tầng hai.
Hàn Nhiêu đi tới, thổi họng súng bốc khói. Sơ mi đen trên người anh ta đã bị xé vụn, để lộ cả mảng hình xăm bách quỷ trên lồng ngực, cánh tay. Thi thể không đầu dưới đất vẫn đang nhúc nhích, Hứa Chí Đông cầm một con dao tới, chặt bốn phát vào khớp chân tay của thi thể không đầu, cuối cùng nó cũng bất động.
"Cái xác chết tiệt*," Hàn Nhiêu nghiến răng nghiến lợi, "Đánh lén sau lưng, may mà ông đây né nhanh, còn dám xuống đây doạ anh em của ông. Chàng trai*, không sao chứ?"
Tang Hủ nói: "Tôi không sao."
Hứa Chí Đông ngờ vực nhìn anh ta, "Không phải anh đang xem băng từ ở phòng khách à? Sao lại lên đây? Còn khoá cửa nữa."
"Tôi lên đi vệ sinh," Tang Hủ nói dối mà không đổi sắc mặt, "Cửa phòng vệ sinh bị hỏng, nên tôi mới khoá cửa bên ngoài."
Lời giải thích của cậu rất hợp lý, suy cho cùng thì lúc trong giấc mộng, đi vệ sinh và ngủ là lúc người ta yếu đuối nhất, đổi thành ai cũng sẽ khoá cửa.
Hứa Chí Đông không bày tỏ ý kiến, chỉ hỏi: "Cao Trấn sao thế?"
"Chắc hẳn hắn không phải Cao Trấn, tôi đoán Cao Trấn thật vừa vào giấc mộng đã chết rồi, đầu bị người bố của gia đình này trộm mất, trà trộn vào chúng ta." Tang Hủ giải thích một lượt.
Hai anh em nhà họ Hứa kiểm tra thi thể và cái đầu dưới sàn, xác nhận lời Tang Hủ. Trên cổ thi thể có vết khâu, lúc trước "Cao Trấn" che bằng cổ áo cao, mọi người mới không phát hiện ra.
Thẩm Tri Lê đằng sau tặc lưỡi, nửa cười nửa không: "Tà ma giấc mộng này không đơn giản, thế mà còn biết giả mạo người ngoại tộc. Mọi người, đến nước này, trong tay có thần thông gì thì dùng đi. Ngộ nhỡ trong đội chúng ta còn tà ma thì sao?"
Hàn Nhiêu vỗ súng, "Súng của ông đây chính là phép thần thông của ông."
Tang Hủ tỏ vẻ bối rối, "Thần thông là gì?"
"Hai tên gà này, không trông mong gì hai người." Hứa Chí Tây đảo mắt, "Anh à, nhìn xem chỗ này có tà ma hay không."
Ông anh béo phì của y, Hứa Chí Đông, bật cười, cởi cúc áo, để lộ cái bụng to tròn lẳn như đáy nồi của mình, "Con à, nói cho bố biết, ở đây ai là tà ma?"
Vừa dứt lời, da bụng trắng muốt của y run rẩy như co giật, hình như có thứ gì đó đang chuyển động trong bụng y. Dần dà, bụng y bị thứ bên trong đẩy gồ lên cỡ một bàn tay. Hàn Nhiêu và Tang Hủ kinh hãi phát hiện, chỗ "gồ" đó thấp thoáng hình khuôn mặt.
Trong bụng y có trẻ con thật ư?
Gương mặt nhỏ đó nhìn một lượt mọi người có mặt từ trái qua phải, rồi rụt về. Hứa Chí Đông xoa bụng mình, nói: "Con tôi bảo ở đây đều là người."
"Thế thì không sao rồi." Hứa Chí Tây nói.
Hứa Chí Đông cười hì hì hỏi: "Mọi người có thịt người không? Nếu có thịt người cho con tôi ăn, có thể hỏi được nhiều câu hơn đấy."
Tất cả mọi người đều im bặt.
Hàn Nhiêu không sợ chết, hỏi: "Cạy vết chai trên chân tôi có được không?"
Hai anh em nhà họ Hứa u ám liếc nhìn anh ta.
Hứa Chí Đông nói: "Được rồi, chúng tôi lại tìm thấy hai cuốn băng từ nữa, tranh thủ xem băng đi."
Y không thèm hỏi Tang Hủ và Hàn Nhiêu đã tìm thấy gì, như đã xác định trước hai tên gà là họ chẳng thu hoạch được gì hết.
Hàn Nhiêu tức giận vô cùng, muốn nói gì đó, bị Tang Hủ ấn vai. Hai anh em nhà họ Hứa không hỏi thu hoạch của cậu, ngược lại cậu càng thấy nhẹ nhõm, bởi nếu để lộ ảnh hung thủ, nhất định sẽ phải giải thích cậu lấy được ảnh hung thủ như thế nào, đến lúc đó ắt phải để lộ mặt nạ Ân Giao. Hai anh em này không phải người tốt, khả năng cao là sẽ ăn cướp.
Thẩm Tri Lê bỏ băng từ vào máy, màn hình TV vụt sáng.
Trong bóng tối, người ông xuất hiện trên bờ bể bơi. Ông bị trói gô, dây thừng trên mắt cá chân nối liền với một tảng đá. Hung thủ thong thả quay biểu cảm kinh hoàng của người ông, rồi đẩy tảng đá xuống nước trong tiếng hét và xin tha của ông. Người ông bị kéo xuống theo, bể bơi bắn toé lên vô số bọt nước.
Nước quá sâu, người ông chìm hẳn xuống bể, bọt khí ùng ục nổi lên không ngừng. Giây lát sau, bể bơi tĩnh lặng trở lại. Người ông đã chết đuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!