Cả đêm không ngủ, Hàn Nhiêu cảm thấy trong tay trống rỗng bất an, cứ lục lọi tìm thứ tiện tay trong phòng. Không ngờ anh ta lại tìm thấy một khẩu súng lục trong ngăn bí mật dưới gầm giường, tiếc là chỉ có năm viên đạn.
Trong vô thức, kim đồng hồ chỉ về hướng sáu giờ mười lăm.
Nếu không đoán nhầm, chắc hẳn người đang ở trong phòng Lê Tiếu cạnh Hàn Nhiêu bây giờ là Thẩm Tri Lê. Để che giấu việc cô ta dùng Lê Tiếu chết thay, cô ta phải trở về phòng mình trước sáu giờ rưỡi. Đến lúc tập hợp, cô ta sẽ bước ra từ phòng mình.
Tang Hủ và Hàn Nhiêu rón rén áp sát tường, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh.
Quả nhiên, tiếng mở cửa khe khẽ vọng tới từ phòng bên. Hai người lại di chuyển về phía cửa, áp vào cửa lắng nghe. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, đi về phía bậc thềm.
Kim đồng hồ chỉ về phía sáu giờ rưỡi, mấy người quay về phòng khách tập hợp. Cách cửa sổ kính sát sàn, mọi người nhìn thấy một cô gái áo trắng ngoẹo cổ treo trên cái cây khô ở sân sau.
Chính là Lê Tiếu chết không nhắm mắt.
Mắt cô trợn trừng, hai mắt nhìn vào nhà trân trân, khuôn mặt nom rất dữ tợn đáng sợ.
Cao Trấn thở dài khe khẽ, nói: "Chúng ta thả cô ấy xuống đi."
Hàn Nhiêu leo lên cây, cắt đứt sợi dây thừng đang siết cổ Lê Tiếu, Cao Trấn ở bên dưới ôm lấy Lê Tiếu, thả cô xuống cạnh bể bơi. Hai mắt Lê Tiếu mở to như chuông đồng, nhìn cực kỳ đáng sợ. Cao Trấn khép hai mắt cô lại, đang định đứng dậy thì Hứa Chí Đông kêu lên "vãi", Cao Trấn cúi đầu nhìn, hai mắt Lê Tiếu lại mở ra, nhìn họ trân trân.
Cao Trấn lại thử khép hai mắt cô, cô vẫn mở mắt, kiểu gì cũng không khép lại.
"Chết không nhắm mắt, có oan khuất..." Hàn Nhiêu nói đầy ẩn ý.
Dứt lời, anh ta lặng lẽ quan sát Thẩm Tri Lê bên cạnh. Từ lúc xuống kẻ này đã bắt đầu dùng khăn tay che miệng, tỏ vẻ đau lòng tột độ, không nỡ nhìn thi thể Lê Tiếu.
Cuối cùng, Tang Hủ mang một chiếc ga giường hoa nhí đến, bọc Lê Tiếu vào.
"Đêm đầu tiên ma đã xuất hiện, giấc mộng cấp D khó hơn hẳn." Cao Trấn nói, "Chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Thẩm Tri Lê nói: "Vẫn nên thực hiện kế hoạch ban đầu, đi tìm các cuốn băng còn lại."
"Thông thường ban ngày trong giấc mộng cấp F ma sẽ không xuất hiện, nhưng giấc mộng cấp D thì chưa chắc." Cao Trấn nhìn xung quanh, "Tốt nhất là mọi người đừng hành động riêng lẻ, hay là hai người một nhóm nhé?"
"Ba người một nhóm thì hơn, đảm bảo an toàn." Hàn Nhiêu nói trước tiên: "Giám đốc Cao, tôi với chàng trai* nhà tôi cùng nhóm với anh nhé?"
Cao Trấn nhìn Thẩm Tri Lê, Thẩm Tri Lê nhoẻn cười: "Thế tôi cùng nhóm với hai anh em nhà họ Hứa nhé."
Hứa Chí Tây huýt sáo, "Yên tâm đi chị gái, hai bọn tôi chắc chắn sẽ bảo vệ chị chu đáo."
Thẩm Tri Lê không phản đối, tất nhiên Cao Trấn cũng không phản đối: "Được thôi."
Tang Hủ thì lại có suy nghĩ khác, "Tôi muốn ở lại xem băng từ, được không?"
Mắt Cao Trấn bừng sáng, như rất hài lòng với đề nghị của Tang Hủ, "Cậu nghĩ trong đó vẫn còn thông tin chúng ta bỏ sót à?"
"Ừm, trong biệt thự này có rất nhiều gương, có thể lúc quay phim hung thủ đã vô tình quay phải bản thân mình." Tang Hủ nói.
Thẩm Tri Lê bật cười, "Thực ra hôm qua tôi đã cố tình để ý, lúc hung thủ đi qua gương, trong gương không có bóng hắn."
Cao Trấn xoa tay, nói: "Hôm qua quả thật chúng ta xem rất qua loa, nếu cậu Lưu xem kỹ từng khung hình một, chưa biết chừng sẽ tìm được manh mối về lối ra."
Anh em nhà họ Hứa cười hì hì: "Chúng tôi không có ý kiến gì."
Hàn Nhiêu không yên tâm lắm, hạ giọng hỏi Tang Hủ, "Cậu ở một mình không sao chứ?"
Tang Hủ gật đầu.
Căn biệt thự này nói nhỏ không nhỏ, nói to thì cũng không to, nếu Tang Hủ ở lại phòng khách, dù gặp phải thứ gì, Hàn Nhiêu cũng có thể chạy về trong vòng nửa phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!