Tang Hủ bước ra ngoài, đập vào mắt là một hành lang âm u chật hẹp. Đây là một tòa biệt thự cổ, sàn gỗ kêu cót két dưới chân. Hứng sáng không tốt lắm, dù là ban ngày, trong nhà vẫn u ám. Hai đầu hành lang đặt hai tấm gương sát sàn, hành lang trong gương kéo dài mãi, thoạt nhìn, dường như hành lang này vô tận.
Căn phòng hồng phấn mà cậu đang đứng nằm ở tầng hai, đi xuống theo cầu thang xoắn ốc là đến tầng một.
Đã có rất nhiều người tập trung ở chỗ trường kỷ phòng khách, người đứng người ngồi. Có một người cao ráo ra sức vẫy tay với Tang Hủ, Tang Hủ ngước mắt nhìn, là Hàn Nhiêu.
"Trùng hợp quá," Hàn Nhiêu đi tới, "Chàng trai*, chúng ta lại vào cùng một giấc mộng!"
Anh ta vỗ mạnh vai Tang Hủ, chẳng biết chừng mực gì, Tang Hủ suýt thì hộc máu.
Mặc dù biết trước Hàn Nhiêu đã bình phục, nhưng cậu vẫn giả vờ ngạc nhiên quan sát chân anh ta.
"Lành hết rồi," Hàn Nhiêu xắn ống quần, "Chú xem, chẳng có tí sẹo nào."
"Làm kiểu gì vậy?" Tang Hủ hỏi.
Hàn Nhiêu khựng lại, sắc mặt trở nên nặng nề, anh ta kéo Tang Hủ sang một bên, thì thầm: "Chú thông minh, anh đang định kể cho chú chuyện này. Sau khi anh tỉnh dậy, vô cớ nhận được một bản hợp đồng tuyển dụng. Một người gọi là "sếp tổng" cho anh vào làm công ty của y, còn cấp cho anh mỗi tháng nửa viên Bổ Thiên Đan làm tiền lương. Y không chỉ biết thân phận của anh, biết địa chỉ nhà anh, còn biết anh đang cần gấp Bổ Thiên Đan, ứng trước tiền lương hai tháng cho anh.
Hai ngày trước, y cử anh đi làm việc, bắt anh tìm hai mươi tư loại mảnh tượng thần trăm năm."
"Hiểu rồi," Tang Hủ gật đầu, "Anh muốn hỏi sếp tổng này có đáng tin hay không?"
"Không không không," Hàn Nhiêu nói, "Chắc hẳn sếp tổng là một đại sư bí ẩn, đánh giá cao tài năng của anh, nên mới tuyển anh lương cao! Anh từng vào mộng bốn lần, có chút hiểu biết về giới người ngoại tộc. Trong số người ngoại tộc có rất nhiều tổ chức, ngoại trừ mấy tập đoàn gia tộc đang phất thì chẳng có tổ chức nào hào phóng đến mức trả lương bằng Bổ Thiên Đan."
"Hầu hết các tổ chức đều chỉ biết nói suông, thậm chí còn bắt người ngoại tộc đặt cọc tiền mới được nhậm chức, gọi hoa mỹ là phí đào tạo. Sếp tổng cho anh nửa viên Bổ Thiên Đan mỗi tháng, tương đương mỗi tháng cho anh sống một tháng. Chàng trai*, chú hãy tin tưởng kinh nghiệm của anh, công ty này tuyệt đối đáng tin, hơn nữa có thể anh là người lương cao nhất trong công ty đấy."
Tang Hủ: "..."
Cậu chọn im lặng.
"Vậy nên công việc mà sếp tổng sắp xếp, anh nhất định phải làm. Không chỉ phải làm, mà còn phải làm tốt, làm nhanh." Hàn Nhiêu tràn trề tự tin, "Chàng trai*, anh đã coi chú là anh em từ lâu rồi, anh làm tay trong cho chú vào công ty, chúng ta cùng làm việc lớn, thế nào?"
"..." Tang Hủ giả vờ ngẫm nghĩ, nói, "Để tôi nghĩ thêm đã."
Đang nói chuyện thì một cô gái bước từ trên tầng xuống. Cô gái này mặc một chiếc váy sườn xám màu xanh da trời, tay xách một cái túi thêu nhỏ, cổ tay đeo vòng chuỗi hạt, khí chất duyên dáng đoan trang, tựa một đóa hoa dành dành trong bình sứ Thanh Hoa, vừa bước xuống bèn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, có hai gã trai còn thô thiển huýt sáo. Cô gái này không để ý đến họ, tự ngồi xuống ghế trường kỷ cạnh cửa.
"Chắc hẳn mọi người đều là người ngoại tộc phải không." Một người đàn ông mặc âu phục đẩy kính mắt, bước ra, "Cảm giác nơi này không có dân bản địa."
Quả vậy, mọi người nhìn nhau, đều gật đầu.
Người ngoại tộc và dân bản địa rất dễ phân biệt, không chỉ là vì trang phục, còn có khí chất, người trong phòng khách nhìn qua đã biết là từ hiện đại đến.
"Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân theo chiều kim đồng hồ đi." Người đàn ông mặc âu phục nọ nói, "Tôi tên là Cao Trấn, là giám đốc một công ty niêm yết, đã có kinh nghiệm vào mộng năm lần."
Một cô gái trong góc giơ tay, nói: "Tôi tên là Lê Tiếu, mở tiệm hoa, tôi có kinh nghiệm vào mộng hai lần."
Đến lượt hai gã trai nọ, hai người này một béo một gầy, người béo có bụng rất to, người gầy thì da bọc xương, như thể từ bé đến giờ không được ăn cơm.
Người béo cợt nhả tiếp lời, "Hai bọn tôi là anh em, tôi tên là Hứa Chí Đông, em trai tôi tên là Hứa Chí Tây. Hai chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học, không có công việc, đã vào mộng bốn lần." Nói đoạn, y lại huýt sáo với cô gái mặc sườn xám, "Chị gái ơi, ở đây có sợ không? Các em bảo vệ chị nhé."
"Không cần đâu." Cô gái như thể không nghe thấy lời chòng ghẹo của y, dịu dàng nói, "Tôi tên là Thẩm Tri Lê, làm giảng viên ở trường đại học, có kinh nghiệm vào mộng bốn lần."
Thẩm Tri Lê?
Tang Hủ và Hàn Nhiêu liếc nhìn nhau.
Cô gái này là chị của Thẩm Tri Đường ư?
Đến lượt Tang Hủ và Hàn Nhiêu. Hàn Nhiêu nói: "Hàn Nhiêu, bảo vệ, vào mộng ba lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!