Phòng sân sau.
Châu Nhất Nan liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại——
"Cụ cố xác nhận rồi, Tang Hủ không phải người nhà họ Tang.
An Cẩn"
Châu Nhất Nan ngẩng đầu lên mỉm cười, "Ha ha ha, tôi bảo thư ký Lý đánh tiếng với bên nhân sự, nghỉ phép có lương và đền bù đều sẽ cho cậu. Tôi nghe cụ cố nói, cậu là người ngoại tộc. Vẫn là người mới phải không, trên người chẳng có vẻ gì là người ngoại tộc cả. Tiểu Tang, cậu có hứng thú gia nhập Châu Thị không?"
"Gia nhập Châu Thị?" Tang Hủ hơi nhíu mày.
"Tôi tin rằng nhất định cậu có rất nhiều thắc mắc. Tại sao lại trở thành người ngoại tộc? Tại sao lại qua lại giữa Cõi Mộng và hiện thực? Những thắc mắc này, chúng tôi cũng đang tìm câu trả lời." Châu Nhất Nan nói, "Cậu nên biết rằng, chỉ có người vừa chết mới trở thành người ngoại tộc, một khi thoát khỏi Cõi Mộng thành công, thậm chí hiện thực sẽ bị thay đổi, người chết sống lại, người bị thương nặng lại không sao nữa.
Hơn nữa trước mắt mỗi người ngoại tộc đều sẽ xuất hiện hàng chữ lơ lửng bí ẩn, không ai biết rốt cuộc là ai đứng đằng sau những hàng chữ này."
Tang Hủ lặng lẽ lắng nghe, không kể cho Châu Nhất Nan rằng mình chưa chết đã trở thành người ngoại tộc. Dù sao thì họ cũng không thể điều tra ra chuyện này được, hiện thực đã bị thay đổi, họ sẽ tưởng rằng mình đã thoát khỏi Cõi Mộng thành công, sống lại.
Châu Nhất Nan nói tiếp: "Dần dà, để khám phá bí ẩn của Cõi Mộng, bí ẩn của bản thân, người ngoại tộc đã thành lập ra các tổ chức. Người ngoại tộc còn có một quy luật. Con cháu của người ngoại tộc dễ trở thành người ngoại tộc hơn người bình thường, dòng họ Châu chúng tôi chính là một dòng họ lớn trong số người ngoại tộc. Qua nhiều đời kinh doanh, chúng tôi đã tích góp được tài nguyên khổng lồ, đồng thời chiêu mộ những người ngoại tộc có tỷ lệ sống sót cao khác.
Đãi ngộ của Châu Thị nhà tôi là cao nhất trong các tổ chức."
Tang Hủ nhạy bén phát hiện ra, ông ta nói dối.
Nhà họ Châu vốn không phải gia tộc người ngoại tộc, mà là dân bản địa trong mộng thăng thiên.
Là cố tình không kể? Hay là cho rằng Tang Hủ không có tư cách tiếp xúc với bí mật của nhà họ Châu?
Châu Nhất Nan nói: "Tiểu Tang, chúng tôi phát hiện ra cậu có tiềm năng rất lớn, nếu cậu bằng lòng gia nhập chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu tài nguyên của nhà họ Châu, giúp cậu sống sót trong mộng. Ví dụ như, một số sách cổ."
"Sách cổ?" Tang Hủ thầm chấn động.
Lẽ nào là sách cổ như "Quỷ Thuật Bắc Đẩu" của nhà họ Tang?
"Ừm, trong đó ghi chép thần thông của nhà họ Châu chúng tôi. Có lẽ cậu không biết, trong mộng có sáu vị thần linh, nhà chúng tôi theo đạo nhân gian, thờ phụng Đại Na Thần, có phép thần thông mời tổ tiên. Cậu từng tiếp xúc với cụ cố, mặt nạ, thần thông trên người cụ, chắc cậu đã biết rồi chứ?"
Tang Hủ gật đầu, hỏi: "Còn có phúc lợi gì khác không? Ví dụ tiền lương, bảo hiểm, đền bù tai nạn nghề nghiệp..."
Khóe miệng Châu Nhất Nan giần giật.
Nhà khác không có kiểu sách cổ gia truyền này, đều là mánh khóe lũng đoạn gia tộc, nếu là người ngoại tộc khác nghe thấy được học phép thần thông, chỉ e đã lao vào từ lâu, kết quả tên Tang Hủ này còn cò kè mặc cả.
Thư ký bên cạnh ông rõ ràng không vui, "Cậu Tang, cho cậu cơ hội đeo mặt nạ học phép thần thông đã là coi cậu như người nhà mình rồi."
"Ồ," Tang Hủ mở ba lô, "Có phải mặt nạ mà các người nói là như thế này không?"
Cậu lấy cái mặt nạ Ân Giao ra, thư ký gần như trợn lòi mắt.
"Cụ cố tặng cho tôi, tôi vốn định trả cho cụ, nhưng cụ vừa đánh tôi một trận, mông đau lắm, không đi nổi nữa." Tang Hủ đưa mặt nạ cho Châu Nhất Nan, thờ ơ hỏi, "Các người trả lại cụ cho tôi được không?"
Châu Nhất Nan và thư ký đều không nhận.
Mông đau? Cụ cố đánh cậu ta thật, chứ không phải làm chuyện gì khác à?
Lúc nãy cụ cố còn đòi lấy mạng cậu ta, chớp mắt đã này nọ với cậu ta, còn nhốt người ta ở đây không cho đi, có thể thấy quan hệ giữa hai người không đơn giản. Thực ra Châu Nhất Nan có nhận ra cụ cố đối xử với cậu ta không bình thường, cộng thêm hiệu suất làm việc năm ngoái của cậu ta sát hạch được xuất sắc, mới định mời cậu ta gia nhập tập đoàn người ngoại tộc Châu Thị.
Châu An Dịch là con cháu nhà mình mà cụ cố còn không chịu dùng mặt người vì nó. Còn thanh niên tên là Tang Hủ này vừa tới, cụ cố bèn chủ động dùng mặt người. cụ cố chĩa súng vào cậu ta chính là để hù doạ cậu ta, vốn không muốn lấy mạng cậu ta, nếu không thì sao súng lại kẹt mãi? Chưa biết chừng là cụ cố tự bày trò.
Châu Nhất Nan ngẫm nghĩ giây lát, nói: "Về mặt tiền lương, mỗi tháng ba viên Bổ Thiên Đan, cậu thấy thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!