Sáu giờ rưỡi tối, Tang Hủ đến dinh thự nhà họ Châu.
Màn đêm đã buông xuống, vầng trăng vàng óng leo qua tường sân, chiếu rọi mảnh ngói lợp phát sáng. Cổng dinh thự treo một dãy đèn lồng đỏ, dưới ánh đèn đỏ son, một hàng xe sedan đỗ ở cổng, nam nữ ăn mặc cầu kỳ bước xuống. Nam thì mặc âu phục, giày da bóng loáng đến mức có thể soi gương, nữ thì mặc sườn xám lụa, vòng eo vừa tay nắm, tay đeo nhẫn kim cương to tướng.
Tang Hủ đến nơi mới phát hiện mình ăn mặc không đúng, trong số đám người này, mặc áo nỉ có mũ và quần bò như cậu rất bắt mắt. Cảnh này cứ như phim truyền hình, còn Tang Hủ là người xuyên vào đây.
Cậu bấm bụng cho gác cổng xem thẻ công ty của mình, gác cổng mời cậu vào, đi vòng qua bình phong, băng qua hành lang, đi thẳng đến sảnh lộ thiên. Trong sảnh rộn rã tiếng người, gia tộc của chủ tịch rất lớn, họ hàng trời nam đất bắc đều tới dự bữa tiệc này, tay bắt mặt mừng.
Cậu nghe được thấp thoáng người ta trò chuyện, bảo bữa tiệc lần này là tổ chức riêng cho em trai cụ tổ của chủ tịch, rất nhiều người nôn nóng muốn chúc rượu cụ cố. Tang Hủ kể chuyện này trong nhóm đồng nghiệp, mọi người tỏ vẻ rất khó hiểu.
Không ai chọc tôi tôi không chọc ai: [Cụ cố còn nhai nổi không?]
Americano không khổ bằng số tôi: [Món ăn ở bữa tiệc không phải đều là đồ lỏng đấy chứ?]
Chính giữa sảnh đặt một dãy bàn dài, bày món ăn đủ sắc màu, mọi người tự lấy. Trên đầu sảnh đặt một chiếc bàn tròn, đã có mấy cụ già râu tóc bạc phơ ngồi ở đó, chắc là đời cha chú của chủ tịch.
Trong số đó có cụ cố của chủ tịch không?
Chỗ ngồi chính giữa trống không, chẳng biết đang đợi ai. Không ai để ý đến Tang Hủ, đúng như cậu muốn, cậu tập trung ăn, chỉ chọn món đắt tiền để ăn, cậu đã quyết tâm phải ăn bù gấp ba lần tiền lương, coi như tự phát lì xì cho mình.
Điện thoại rung ầm ầm, nhóm đồng nghiệp điên cuồng @ cậu.
Không ai chọc tôi tôi không chọc ai: [Anh Hủ, đồ ăn nhà chủ tịch thế nào? Đồ lỏng thật à?]
Đang làm yêu cầu rồi, giục nữa tự xát: [Đóng gói làm đồ ăn đêm cho bọn em được không, hôm nay lại phải tăng ca.]
Americano không khổ bằng số tôi: [Cười chết mất, cậu tưởng nhà chủ tịch là quán cơm à? Tiểu Hủ, mau đến chỗ chủ tịch chúc rượu cho chủ tịch nhớ mặt đi.]
Chúc rượu thì thôi, Tang Hủ ăn no rồi, chuẩn bị chuồn.
Phía trước sảnh trở nên xôn xao, hình như có nhân vật quan trọng nào đó vừa tới, người nhà họ Châu lúc nãy còn rải rác khắp nơi đều ùa đến. Tang Hủ không quan tâm, vừa ăn bánh ngọt socola, vừa cúi đầu đặt xe taxi. Xe tới, Tang Hủ lấy thêm một miếng bánh ngọt xoài, quay người chuẩn bị đi, bỗng nghe thấy một tiếng gầm nghiến răng nghiến lợi vang lên trong đám đông——
"Lưu! Kiến! Quốc!"
Tang Hủ sửng sốt, còn tưởng Kiến Quốc cũng tới.
Đợi đã, chất giọng này, sao nghe quen quen?
Cậu ngoảnh đầu lại từng tấc một, nhìn thấy đám đông tách ra, ở chỗ ngồi đời cha chú nhà họ Châu, một người đàn ông cao ráo ngồi ở chính giữa, vẫn đeo mặt nạ cổ ma mị, một chuỗi tua rua đỏ rực lủng lẳng ở tai trái, mặc áo choàng đối khâm ống tay rộng màu đen, thêu mặt quỷ và hoa sen, phức tạp mà hoa lệ.
Nhìn thấy hắn còn đáng sợ hơn cả nhìn thấy ma, tim Tang Hủ dừng đập một nhịp.
Trong đám đông hắn rực rỡ vô cùng, đám người tô son trát phấn kia đều không bì kịp hắn. Rõ ràng là sinh vật không xác định kỳ dị, nhưng lại như vầng mặt trời lóa mắt.
Châu Hà ra khỏi mộng từ bao giờ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đợi đã, chủ tịch họ Châu. Châu Hà... Tang Hủ lập tức vỡ lẽ.
Họ Châu là một trong sáu dòng họ! Họ đã thăng thiên thành công, từ giấc mộng đến hiện thực.
Cậu quay đầu định bỏ chạy, Châu Hà quát: "Chặn y lại!"
Trong nháy mắt có hai vệ sĩ đầu trọc mặc âu phục cao to lực lưỡng xông lên, bắt giữ Tang Hủ. Có người đạp vào đầu gối Tang Hủ một phát, cậu không nhịn được đau, quỳ xuống.
"Nghe tôi giải thích đã." Tang Hủ muốn tự cứu bản thân.
"Giải thích?" Châu Hà đi tới, rút súng ở túi vệ sĩ ra, dí vào trán Tang Hủ, "Là bịa đặt chứ?"
Đến thế giới này, hắn đặc biệt học được không ít thứ mới, chủ yếu là cách giết Lưu Kiến Quốc bằng thủ đoạn hiện đại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!