Vừa dứt lời, cậu bổ một nhát gươm về phía Sát Sinh Tiên.
Sát Sinh Tiên sụp đổ thành vô số đường xoắn, đường đen lao về phía Tang Hủ, Tang Hủ nhanh chóng vung gươm, ánh gươm sáng như tuyết, chém đường đen thành từng mảng tro tàn.
Sát Sinh Tiên lộ diện đằng sau, lặng lẽ ập tới, lưng Tang Hủ toát hơi lạnh, toàn thân sởn gai ốc, cậu nhanh chóng co tay vung một gươm, lưỡi gươm sắp chém vào Sát Sinh Tiên thì hắn lại biến mất lần nữa, rồi xuất hiện ở đầu bên kia. Tiếng thì thầm vọng tới từ bốn phía xung quanh, tựa một lời nguyền u ám——
"Gia nhập chúng ta đi."
"Gia nhập chúng ta đi."
"Gia nhập chúng ta đi."
Tang Hủ cảm thấy độ ô nhiễm của mình tăng vọt nhanh chóng, thân nhiệt giảm hẳn, Sát Sinh Tiên trước mắt một biến thành hai, hai biến thành bốn, càng lúc càng nhiều, Tang Hủ không phán đoán được đó là ảo ảnh hay hiện thực, chỉ có thể vung gươm như điên. Nhưng càng chém thì càng nhiều đường đen, đan xen vào nhau giữa không trung, tạo thành kén bọc quanh cậu như con thú mắc bẫy. Tiếng nói ríu rít dày đặc, đầu Tang Hủ đau từng cơn.
Trong lòng có một h*m m**n huỷ diệt tất thảy, phóng đại dần từng chút một theo lời thì thầm của Sát Sinh Tiên. Tang Hủ trở nên bực dọc vô cùng, gươm chém lung tung, thậm chí tự làm mình bị thương, nhưng hoàn toàn không thấy đau. Đến cuối cùng toàn thân be bét máu tươi, cậu mới ngỡ ngàng phát hiện ra mình đang tự làm hại mình.
Tang Hủ cúi đầu đếm vết thương, hai mươi ba nhát, có thể là nhiều hơn, cậu không đếm xuể nữa.
Không hổ là Sát Sinh Tiên, có thể khiến cậu phát điên đến mức này. Dưới sức mạnh của Sát Sinh Tiên, cậu không tài nào kiểm soát được bản thân mình.
"Cho em thêm một cơ hội nữa," Sát Sinh Tiên cười nói ngoài kén, "Thành Thần đi."
"Tại sao lại là em?" Tang Hủ th* d*c khe khẽ, "Tất cả những người ngoại tộc khác đều là chết rồi mới vào mộng, chỉ có em là bị anh lôi vào đây. Triệu Quân Nam vốn là người của anh, nên ông ta mới sợ anh như thế. Từ ban đầu anh gọi điện thoại đến Đài phát thanh Ác Mộng, chính là để em đi con đường này. Hệ thống cũng là anh phải không, là anh hướng dẫn em đi đến ngày hôm nay.
Sát Sinh Tiên, tại sao anh chọn em?"
Sát Sinh Tiên toét miệng, phá ra cười điên dại, đường đen trên mặt lắc lư như điên.
Hắn nhìn Tang Hủ chăm chú, dù không nhìn thấy hai mắt hắn, Tang Hủ vẫn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của hắn.
"Tang Hủ," hắn dang tay, xúc động nói, "Vì ta yêu em mà. Trên thế gian này người ta yêu nhất chính là em, vậy nên ác mộng đáng sợ nhất điên cuồng nhất trên thế gian này, nhất định ta phải tự tay tặng cho em!"
Tang Hủ: "..."
Thì ra là vậy...
Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là cậu dùng Quan Lạc Âm về quá khứ yêu Châu Hà dẫn đến việc Sát Sinh Tiên nhìn thấy cậu trước, hay là Sát Sinh Tiên lôi cậu vào Cõi Mộng mới khiến cậu học được thần thông của nhà họ Tang quay về quá khứ trước. Thời gian trông có vẻ có trật tự, nhưng hỗn loạn vô cùng. Số phận của họ đã rối rắm, mắc vào nhau như tơ vò từ lâu.
"Cảm ơn anh vì yêu em," Tang Hủ nói, "Nhưng em vẫn từ chối ăn thịt người Thành Thần."
Sát Sinh Tiên phá ra cười, "Được thôi, thế thì ta đành giết em vậy. Tự tay g**t ch*t người mình yêu nhất sẽ có cảm giác gì nhỉ? Tò mò quá, ta muốn thử xem."
"Anh ra tay đi." Tang Hủ trong kén rất bình tĩnh.
Sát Sinh Tiên thở dài, hơi nuối tiếc, nói: "Được thôi, hẹn không gặp lại, Tang Hủ."
Ngay sau đó, cái kén dệt từ đường đen đột nhiên thắt lại, đường đen tựa đao sắc cắt người bên trong thành mảnh vụn. Không ai sống sót được trong tình huống này, đặc biệt là người trần mắt thịt. Cuộc chiến chắc chắn đã kết thúc, Sát Sinh Tiên hưng phấn quay người lại. Bỗng nhiên, một luồng sáng đỏ b*n r* từ trong kén. Sát Sinh Tiên giật mình, lúc nhận ra thì ánh sáng đỏ đã bắn vào cơ thể hắn.
Con người không sống sót được, nhưng linh hồn thì có.
Tang Hủ đã khởi động Toàn Âm Thân, chui vào thể xác Sát Sinh Tiên ngay khi kén thắt lại. Hoà làm một với Sát Sinh Tiên, Tang Hủ bèn rút gươm chém vào tim mình. Sát Sinh Tiên giành lại quyền kiểm soát cơ thể, dùng tay trái bóp cổ tay phải, dừng gươm trước ngực chỉ một tấc.
"Muốn nếm thử cảm giác tự tay g**t ch*t người mình yêu nhất cơ mà?" Tang Hủ mặt vô cảm nói, "Ra tay đi."
"Em giết ta thế này," Sát Sinh Tiên nhắc nhở cậu, "Chúng ta sẽ chết cùng nhau, tất cả đều vô nghĩa."
"Không sao," Tang Hủ nói, "Em yêu anh, em bằng lòng chết cùng anh."
Cậu ấn mạnh lưỡi gươm vào, lưỡi gươm cắt vào da thịt, máu tươi ào ra. Hai người đồng thời thấy đau đớn, linh hồn của Sát Sinh Tiên run bần bật. Chết cùng nhau, như thế sẽ không phải vĩnh biệt, mà là ban cho cái chết ý nghĩa mới. Chết cùng nhau, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!