Chương 157: Trống rỗng

Họ di chuyển trên thân tháp, chó chạy nhanh như bay, lông toàn thân cuồn cuộn tựa biển mây. Rắn Mặt Người lũ lượt nhào tới từ phía sau, nuốt chửng phân thân của Triệu Thanh Duẫn. Châu Kính Quân gọi Cự Na ra, cố đập chết đám Rắn Mặt Người, khổ nỗi Rắn Mặt Người chui vào bàn tay của Cự Na, gặm Cự Na thủng lỗ chỗ, đổ nhào xuống từ thân tháp. Chỉ có Châu Hà thi thoảng phóng sét, nổ chết được Rắn Mặt Người đuổi theo sau mông chó.

Trọng Tự Thành Vua đáng sợ quá, họ vốn không có khả năng đánh trả.

Lúc sắp bị Rắn Mặt Người đuổi kịp, tiếng hét của Hàn Nhiêu vọng tới từ phía trên tháp Đăng Tiên: "Tránh ra!"

Sau đó một quả tên lửa rít gào lao tới, thân tháp bị nổ tạo thành một cái hốc khổng lồ. Rắn Mặt Người cháy thành tro trong vụ nổ và ngọn lửa, Lửa Điềm Ác của Thẩm Tri Ly thay thế tên lửa, thiêu đốt Rắn Mặt Người và cả thân tháp thành biển lửa. Thẩm Tri Đường đu dây thừng lơ lửng trên không, dùng súng máy bắn quét số Rắn Mặt Người còn lại. Lý Tùng La xuyên qua biển lửa, vung ống tay áo, trút ra vô số rắn và chuột gia nhập cuộc chiến.

Khó khăn lắm mới có cơ hội thở, nhưng thấy Rắn Mặt Người túm tụm lại như thuỷ triều đen, tạo thành một con Rắn Mặt Người khổng lồ. Mặt Trọng Tự xuất hiện trên đỉnh đầu Rắn Xác, vẫn nở nụ cười ma mị kỳ dị. Hình dạng bà ta càng ngày càng xa con người, Tang Hủ không khỏi ngoái đầu nhìn Châu Hà sau lưng, Châu Hà nhìn mẹ mình chăm chú, mặt không cảm xúc.

Rắn Mặt Người cuộn tròn quanh thân tháp, di chuyển từ trên xuống, toàn bộ những Kẻ Không Mặt bị ghim trên thân tháp bị nghiền thành bụi, thân tháp cũng kêu cót két vì bị nó siết, xà ngang cột trụ lần lượt gãy đôi.

Nó thò đầu ngoạm lấy Hàn Nhiêu và Lý Chung Tú. Lý Chung Tú bị nuốt chửng ngay tức khắc, còn Hàn Nhiêu bị kẹt trong răng nó, một bên vai bị răng nhọn xuyên thủng. Châu Hà rơi vào tháp, Tang Hủ gọi Na rút gươm chém mạnh, nhưng chỉ rạch được một vết nông trên răng nó. Thấy Rắn Mặt Người định cắn, Tang Hủ dùng gươm chống phía trên, đối chọi với lực cắn của Rắn Mặt Người.

Hàn Nhiêu giãy giụa hét: "Chàng trai*, cậu đi mau!"

"Cố lên, tôi cứu anh!" Như bị núi Thái Sơn đè trên lưng, Tang Hủ nghe thấy xương mình kêu răng rắc.

"Đừng ngốc nghếch nữa, đi mau." Hàn Nhiêu đẩy cậu một phát, "Người ngoại tộc chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày này, đúng không? Tôi chỉ đi sớm hơn cậu chút ít thôi. Chàng trai*, nhận lời tôi, nếu cậu tìm được cách, nhất định phải giúp người ngoại tộc, giúp tất cả mọi người ở Cõi Mộng, chấm dứt cơn ác mộng này."

Châu Hà lao vào từ góc chéo, bế ngang eo Tang Hủ, lôi cậu ra ngoài. Tang Hủ chìa tay ra, nhưng chỉ kịp túm được tay Hàn Nhiêu. Hai mắt Trọng Tự cong như vầng trăng, mỉm cười quái dị mà tàn nhẫn. Hai hàm răng trên dưới của bà ta khép lại, thân trên và th*n d*** của Hàn Nhiêu đứt lìa, máu tươi bắn đầy người Tang Hủ như mưa.

Thẩm Tri Đường ở bên dưới hét to: "Anh Hàn!!"

Tang Hủ sững sờ, toàn thân nhơm nhớp nóng hổi, mùi máu tanh không xua tan được quanh quẩn nơi chóp mũi. Triệu Thanh Duẫn dẫn theo nhóm Thẩm Tri Ly đón đầu, cản được cú tấn công tiếp theo của Rắn Mặt Người. Tang Hủ chẳng nghe thấy tiếng gì nữa, Châu Hà đưa cậu vào tháp, mà tay cậu vẫn kéo theo nửa thân trên ruột gan thòi lòi của Hàn Nhiêu.

Cậu nhìn Hàn Nhiêu, cảm giác xa lạ sâu sắc trỗi dậy trong lòng.

Cục máu thịt dữ tợn này, sao có thể là Hàn Nhiêu được?

"Đáng lẽ em không nên dẫn theo họ." Tang Hủ lẩm bẩm.

"Tang Tiểu Quai," Châu Hà bưng mặt cậu lên, "Bình tĩnh, Tang Tiểu Quai."

Tang Hủ cúi đầu nhìn hai tay đỏ máu của mình, giọng hơi run rẩy, "Đáng lẽ em không nên dẫn theo họ."

"Ngươi sắp đến đích rồi, đừng bỏ cuộc bây giờ!" Châu Hà nói, "Nhìn Trẫm đi! Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết Trẫm đã nhìn thấy gì ư?"

Tang Hủ ngẩng phắt đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Hà.

Đáng lẽ Châu Hà ở dòng thời gian này không nên nói thế?

Thực ra ngay từ ban đầu cậu đã cảm thấy, tất cả đều rất kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Tại sao Tang Thiên Ý có thể đảm bảo đến được khởi nguồn sẽ giải quyết được tất thảy, như thể bà đã biết trước ở nơi đó có thứ gì. Bà đuổi đến đây, hình như không phải để tìm kiếm thứ gì đó, mà chỉ là để hoàn thành chuyện này thôi.

Bây giờ, Tang Hủ đã thầm có đáp án.

Có lẽ, người biết tất thảy không phải Tang Thiên Ý, mà là Châu Hà.

"Đồ ngốc, giờ mới phát hiện ra điểm bất thường à?" Châu Hà vuốt tóc cậu.

"Rốt cuộc anh là Châu Hà ở dòng thời gian nào?" Tang Hủ hỏi.

"Đương nhiên là Trẫm lúc còn làm hoàng đế. Có điều Sát Sinh Tiên là sự tồn tại chỉ xếp sau thần linh, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, một khi xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến mọi dòng thời gian. Ký ức của Tiên đã ảnh hưởng đến Trẫm, ở nơi hỗn loạn không có trật tự như Chốn Phục Đồ càng lâu, Trẫm càng nhìn thấy nhiều thứ." Châu Hà nói khẽ, "Trong tương lai, ngươi hỏi Trẫm nhìn thấy cái gì. Trẫm đã nhìn thấy hiện tại sắp xảy ra, và quá khứ chưa xảy ra.

Ngươi cũng sẽ nhìn thấy, Tang Tiểu Quai à."

Đầu óc Tang Hủ rối như tơ vò, "Em không hiểu, thế tương lai sẽ ra sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!