Chương 156: Nhân duyên

Tang Hủ hạ quyết tâm, húc đầu Kẻ Không Mặt này. Sau khi thăng cấp lên Vọng Hương, tố chất cơ thể cậu tăng vọt, đầu cứng cáp hơn hẳn, đầu Kẻ Không Mặt này tức khắc bị cậu húc lõm vào. Châu Hà bám vào chân cậu trèo lên, giẫm lên mặt Kẻ Không Mặt cắm trên toà tháp cao, trèo lên trên. Tang Hủ cũng bám theo sau, rốt cuộc tốc độ vẫn không đủ nhanh, Kẻ Không Mặt đã tỉnh dậy, lũ lượt thò tay ra tóm vào họ.

Một tiếng súng nổ từ góc chéo, đầu một Kẻ Không Mặt sắp tóm được Tang Hủ bị bắn thủng.

Thẩm Tri Ly xuất hiện bên vách núi, họng súng trường trong tay đang bốc khói.

"Không cần cảm ơn." Thẩm Tri Ly cười nói.

Thẩm Tri Đường cũng không chịu thua kém, lấy súng máy ra bắn quét. Kẻ Không Mặt bên dưới Tang Hủ bị bắn tơi tả, Châu Hà đã trèo vào cửa sổ, thò tay ra kéo Tang Hủ vào. Không có xích người, Thẩm Tri Ly và Thẩm Tri Đường không sang đây được.

"Nếu tôi chết, Thẩm Tri Đường kế nhiệm chức đội trưởng." Tang Hủ nói.

"Không được!" Thẩm Tri Đường hét, "Anh Kiến Quốc, anh Châu, tôi muốn đi theo hai người!"

"Chúc hai người may mắn." Thẩm Tri Ly vác Thẩm Tri Đường lên vai, thẳng thừng mang cô đi.

Tang Hủ và Châu Hà đã vào tháp, bật đèn pin lên. Tường tháp xung quanh khắc rất nhiều đường nét hỗn loạn, phong cách cực kỳ thô bạo đơn giản, nhưng lại có một vẻ điên cuồng vô cớ. Rất nhiều bích hoạ đã bị Thịt Hậu Thổ ăn mòn, trở nên nát vụn. Trong đó còn sót lại một số câu bằng tiếng Ly cổ, lượng thông tin khá lớn.

"Vẽ thứ gì vậy?" Châu Hà nhìn nét vẽ, lầm bầm, "Tranh Trẫm vẽ lúc ba tuổi còn đẹp hơn thế này."

"Phải đọc ngược." Tang Hủ nói.

Tang Hủ chụp lại mọi bức bích họa, sau đó xoay ngược hình ảnh, ghép thành nội dung tổng quát, cậu nói: "Chắc hẳn bích hoạ nói về tín ngưỡng nguyên thuỷ của thần linh sáu đạo, bảo rằng thần linh sáu đạo đã tồn tại trước cả người và vạn vật, người xưa tôn thờ thần linh để sống sót, ăn đủ loại vật ô uế, lĩnh ngộ được thần thông sáu đạo trong điên rồ. Cuối cùng một ngày nọ, một kẻ được trời ưu ái xuất hiện trong con người, vừa chào đời đã có thần thông sấm sét không nằm trong sáu đạo."

Cậu tạm dừng, nói, "Chắc người này chính là tổ tiên của anh."

Dứt lời, cậu phát hiện ra Châu Hà vốn không nghe cậu nói, mà là đang khắc ở góc bích họa:

"Châu Hà và Tang Tiểu Quai từng đến chơi."

Tang Hủ: "..."

Thôi, mặc kệ hắn, dù sao thì nơi này chẳng ai phạt tiền hắn cả.

Đọc kỹ lại chữ Ly cổ trên bích họa, tổ tiên dòng họ Tức chinh chiến ba trăm năm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị thần linh ô nhiễm. Trước khi chết, ông ta để lại một câu, nói rằng nếu hiến tế tim triệu dân thì có thể sẽ có một đường sống.

"Tim triệu dân" là cái gì? Móc tim một triệu người đấy ư?

Quan sát bích họa, không có giải thích gì thêm, Tang Hủ đành bỏ cuộc, hai người đi xuống tầng dưới.

Lần này chính giữa tháp có thêm một tấm bia đá, khắc chữ——

"Bẻ xương làm dùi, lột da làm trống.

Cắt tai lắng nghe, tiếng trời vang vọng.

Khoét mắt làm nến, soi sáng cõi âm.

Mổ tim giao ước, tà ma bất nhập.

Dứt bỏ xác phàm, sẽ thấy thần linh."

Thần không thể nghe, không thể thấy, không thể biết, mà hình như tấm bia đá này đã cung cấp một cách đảm bảo tỉnh táo để nhìn trộm thần.

Càng đọc tiếp, càng có cảm giác môi răng lạnh toát. Tang Hủ lần mò bia đá, suy đoán đây là thứ tổ tiên để lại từ rất rất lâu về trước. Vậy cũng là họ dựng nên tháp Đăng Tiên này ư? Những Kẻ Không Mặt mặt mũi lẫn lộn ngoài kia có phải là một trong số họ không?

Hai người trèo xuống tầng dưới, chính giữa tầng này đặt ba chiếc hộp gấm, trong số đó có hai chiếc hộp gấm đề chữ "Động Thiên", một chiếc hộp gấm còn lại đề chữ "Thuật Vận Chuyển Ngũ Quỷ".

Động Thiên? Tang Hủ nhớ Trọng Tự từng nhắc đến từ này. Mở hộp gấm ra, tất cả đều trống không, chẳng biết thứ trong đó đã bị ai lấy mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!