Hít.
Thở.
1 2 3 hít thở hít thở hít thở.
Mày làm được, Tang Hủ tự nhủ, nhất định cậu có thể phân biệt được thật và giả. Nhìn sang bên cạnh, Tang Thiên Ý chú ý thấy cậu bất thường, ngoái đầu lại, nhíu chặt mày. Những người khác cũng nhìn về phía cậu, đều là biểu cảm lo âu. Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Tri Ly, hắn đã ăn xong lạc, trùm vỏ túi lên đầu một Kẻ Không Mặt bất động.
Tất cả đều chân thực đến thế, chân thực đến độ dường như Tang Hủ từng trải qua tất cả những việc này.
Thế nhưng, giọng nói trong khe nứt cũng chân thực như vậy——
"Tang Tiểu Quai!"
Tang Hủ hỏi Châu Hà bên cạnh, "Anh có nghe thấy trong khe nứt có người đang nói không?"
Châu Hà nhíu mày nói: "Không ai đang nói gì cả." Hắn quay mặt Tang Hủ lại, quan sát kỹ lưỡng, "Ngươi cũng bị ô nhiễm nặng hơn rồi, đúng không?"
"Em..."
Tang Hủ đang định trả lời, một bàn tay thò ra từ khe nứt, kéo ống quần cậu, thẳng thừng lôi cậu vào. Đầu cậu va vào miệng khe nứt, nhất thời đầu váng mắt hoa, thứ bên dưới vẫn đang kéo chân cậu thẳng xuống.
Cậu vươn tay bấu vào vách đá, đạp mạnh xuống. Chân được tự do, cậu nghiến răng trèo lên. Tuy nhiên cậu đang ở trong một khe nứt gần như thẳng đứng, bên cạnh toàn là mỏm đá nhọn hoắt, rất khó leo trèo. Còn chưa trèo lên được mấy mét, một tảng đá dưới chân bị rơi ra, cậu rơi thẳng xuống.
Trong nháy mắt Tang Hủ cảm thấy mình như rơi vào miệng của thứ gì đó, toàn thân bị mảnh đá như hàm răng cứa đầy vết máu. Cậu chỉ kịp che đầu, rơi ngay xuống đáy. Rơi ít nhất mấy mét liền, xương cốt như long ra, toàn thân Tang Hủ đau dữ dội.
May là người đã luyện thần thông, chút độ cao này không lấy mạng cậu được. Không biết trong khe nứt có cái gì, cậu không kịp nghĩ nhiều, nhịn đau trèo lên, ra sức trèo lên trên. Khó khăn lắm mới trèo được đến đỉnh, đang định lách ra khỏi khe nứt thì thấy nhóm Châu Hà đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy Kẻ Không Mặt đang tuần tra bên ngoài.
"Ngươi bị ô nhiễm nặng hơn rồi..." Một Kẻ Không Mặt mặt mũi vặn vẹo, dần dần biến thành đường nét của Châu Hà. Nó lặp đi lặp lại một câu, "Ngươi bị ô nhiễm nặng hơn rồi... Tang Tiểu Quai..."
Tang Hủ chậm rãi lùi về khe nứt, thầm sốc vô cùng. Giọng nói đó đã đúng, bên ngoài đúng là Kẻ Không Mặt. Cậu đã rơi vào ảo giác, lúc nãy cứ nói chuyện với Kẻ Không Mặt mãi. Nhưng cậu đã rơi vào ảo giác từ bao giờ? Nhóm Châu Hà đâu?
Tang Hủ lại cẩn thận trèo xuống, quay về chỗ vừa rơi xuống lúc nãy. Bật đèn pin lên, xung quanh đen ngòm, máu thịt dơ dáy đùn ra từ khe đá, giần giật như nhịp tim đập. Tang Hủ xử lý qua vết thương, đeo găng tay, đề phòng vô tình chạm phải Thịt Hậu Thổ.
Làm xong tất cả, cậu đo thân nhiệt của mình, 33 độ.
Ô nhiễm nghiêm trọng hơn hẳn.
Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu lần nữa. Ba lần liền, ký ức từ từ quay lại. Cậu nhớ ra rồi, đúng là họ đi theo tin nhắn của Tần Tư Tư phát hiện ra Thịt Hậu Thổ, nhìn thấy rất nhiều Kẻ Không Mặt cắm dưới đất như tượng. Sau khi Tang Thiên Ý đào Tần Tư Tư và Minh Lan Sinh ra khỏi đất, biến cố xảy ra. Kẻ Không Mặt đột nhiên cử động, họ bị bao vây kín đặc, không chạy thoát được.
Sau đó, họ phát hiện ra khe nứt, nhảy thẳng xuống. Dưới này khe nứt thông ra bốn phía, không biết dẫn đến đâu. Sau khi nhảy xuống, đồng đội lạc nhau, trong lúc hỗn loạn Tang Hủ không theo kịp mọi người vì ô nhiễm trở nặng.
Thảo nào cậu cứ cảm thấy mọi thứ cậu nhìn thấy trên kia quen thuộc đến vậy, cứ như từng trải qua. Lần này ảo giác do ô nhiễm tạo ra khá thông minh, nó lấy ký ức của Tang Hủ, khiến Tang Hủ rơi vào hồi ức của chính mình.
Nghĩ đến đây, Tang Hủ thở ra một hơi dài. Đúng vậy, trên kia là ảo giác, dưới này mới là thật.
Nhưng Châu Hà đâu?
Lẽ nào lúc nãy Tang Hủ đạp hắn, khiến hắn tức quá chạy mất?
Tang Hủ nhìn xung quanh, không phát hiện ra dấu vết của hắn. Hắn không thể bỏ lại Tang Hủ mà rời khỏi đây được, dù có tức giận, cũng phải kéo Tang Hủ xuống nắc một hồi thật mạnh mới đúng. Nhất định hắn đã gặp phải vấn đề nào đó, mới đột ngột biến mất. Rốt cuộc là vấn đề gì đủ sức khiến hắn rời khỏi cậu?
Tang Hủ nhíu mày đăm chiêu, chợt nhớ ra trước kia ở chung cư Đông An, thịt cúng suýt nuốt chửng hắn. Thịt Hậu Thổ là máu thịt của thần linh, tương đương với thịt cúng plus. Lẽ nào... Châu Hà đã bị Thịt Hậu Thổ nuốt chửng?
"Châu Hà!" Tang Hủ hét to.
Không ai trả lời.
Tang Hủ áp sát vách đá lắng nghe, cậu nghe thấy vô số nhịp tim thùng thùng tựa tiếng trống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!