Chương 14: Công ty

Trong bóng tối dày đặc, tro cốt ướt sũng được đặt vào hộp gỗ đàn hương. Châu Hà ngồi xổm bên cạnh, uất hận khắc ba chữ to "Lưu Kiến Quốc" bằng sỏi. Xung quanh hắn, dưới đất, trên vách đá, trên tượng thần, trên bích họa nhà họ Tang, trên quan tài vỡ nát, khắp nơi đều là "Lưu Kiến Quốc" do hắn khắc.

Nơi này yên tĩnh quá, im lìm hơn cả dưới mộ, đến mức hắn muốn phát điên.

Lưu Kiến Quốc, đều tại Lưu Kiến Quốc chết tiệt.

Hắn nhàm chán tột độ, có lúc thậm chí còn định đi chọc giận Đẩu Mẫu Nguyên Quân, xem thử rốt cuộc thần linh trông như thế nào. Làng Quỷ Môn xảy ra biến cố như thế, e rằng có thứ gì đó khủng khiếp đã làm ô nhiễm nơi đây. Trong Quỷ Môn Quan này, tám phần mười không chỉ có một vị thần.

Tuy nhiên nhớ đến Lưu Kiến Quốc ở thế giới khác, hắn lại cưỡng ép kìm nén tâm tư mạo hiểm, nghiến răng nghiến lợi chờ bước ngoặt được ra ngoài.

Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng gọi xa xăm——

"Hồn về đi thôi, không còn xa xôi. Tổ tiên hùng vỹ, quý danh là Hà..."

Hắn ngẩng đầu lên, âm u nhìn về phương xa.

Có người đang gọi hồn hắn.

Tiếng gọi này đã xuất hiện rất nhiều lần, trước đây hắn lười, thà nằm ườn trong mộ nhà họ Tang còn hơn. Giờ đây bị Lưu Kiến Quốc lừa một vố, hắn quyết định đáp lại tiếng gọi này.

***

"Tinh tinh——"

Tang Hủ mở choàng mắt ra, bấm tắt chuông báo thức.

Cầm điện thoại lên xem giờ, từ lúc cậu vào mộng đến hiện tại, thế mà trong hiện thực mới chỉ một buổi tối trôi qua. Giờ là tám giờ rưỡi sáng, vừa đúng giờ cậu dậy mọi khi.

Xem ra thời gian trong mộng không tương ứng với thời gian hiện thực.

Cậu ra phòng khách nhìn chiếc đài radio kiểu cổ trên bàn, nó vẫn cũ nát như thế. Quan sát đài radio thật kỹ, tháo vỏ ngoài ra, cậu bỗng nhìn thấy một dòng chữ nhỏ đằng sau vỏ máy——

"Công ty Truyền thông Chuyện Hay, cao ốc Ngân Kiên quận Hải Điện, Bắc Kinh."

Tra bản đồ điện tử, thế mà lại có địa chỉ này thật.

Có đi xem thử không? Tang Hủ đăm chiêu.

Việc vào mộng đầy rẫy nghi vấn, người gọi điện chúc mừng sinh nhật cậu là ai? Rốt cuộc hắn có mục đích gì? Tang Hủ nhìn lại hai mươi lăm năm cuộc đời mình, cậu cho rằng việc duy nhất cũng đáng sợ như vào mộng chính là trận hỏa hoạn xảy ra vào năm cậu mười tuổi. Hỏa hoạn đã cướp mất bố mẹ, ông bà ngoại của cậu, cậu ở cô nhi viện nửa năm, sau đó được cậu mợ nhận nuôi.

Tang Hủ phải điều tra rõ chuyện "vào mộng", nếu không thì cậu sẽ mãi mãi ở thế bị động.

Còn bảy ngày nữa là đến lần vào mộng tiếp theo, cậu phải tranh thủ thời gian.

Cậu nhắn tin cho Lưu Kiến Quốc xin nghỉ một ngày, đánh răng rửa mặt, mở tủ quần áo ra, bên trong chứa đầy áo nỉ có mũ cùng một nhãn hiệu cùng một kiểu dáng, chỉ khác màu sắc. Mặc dù màu khác nhau, nhưng cơ bản tập trung vào ba màu đen, xám, trắng, có điều đậm nhạt hơi khác nhau. Cậu lấy bừa một cái áo nỉ, phối với quần bò, rồi mặc thêm áo khoác phao ra ngoài.

Hôm nay hơi xui xẻo, lúc ra khỏi tiểu khu cậu bị vấp ngã, gió to quá còn bị hắt xì. Tang Hủ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện trước tiên, trọng điểm là kiểm tra AIDS, HPV và các bệnh truyền nhiễm, rồi lên mạng tìm tin tặc (hacker) điều tra vụ hỏa hoạn năm cậu mười tuổi, cuối cùng bắt xe đến tòa cao ốc Ngân Kiên.

Tòa nhà này nom có vẻ đã cũ, chắc là nhà cũ xây từ những năm 80 90, tường bên ngoài loang lổ, bẩn thỉu, cô độc đứng sâu trong ngõ hẻm, như một cụ già tuổi xế chiều.

Cậu rảo bước đi tới cánh cửa sắt ở tầng một, cong ngón tay gõ cửa.

Cửa kêu cót két, tự mở ra chậm rãi.

Sảnh tầng một trống không, hai người giấy mặc sườn xám trang điểm dày cộp được đặt sau quầy lễ tân, chính giữa sảnh treo một thi thể bu đầy ruồi nhặng. Thi thể thè lưỡi ra, hai mắt mở trừng trừng, như đang trợn mắt nhìn Tang Hủ. Thi thể không có chút mùi thối rữa nào, ngược lại có mùi thơm độc đáo của Bổ Thiên Đan.

Phán đoán sơ bộ, đây là một người ngoại tộc, hơn nữa cực kỳ dày dạn kinh nghiệm, không biết đã ăn bao nhiêu Bổ Thiên Đan mới tích lũy được mùi thơm sực nức này.

Trên người y còn đính một tập tài liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!