Tình hình khẩn cấp, thấy rất nhiều thứ đen ngòm bay ra từ bụng Diệp Tân cuồn cuộn không ngớt, Tang Hủ vốn không có thời gian dây dưa với Châu Hà. Cậu thúc giục Hàn Nhiêu đi đầu, "Mau trèo lên, thứ kia nom có vẻ không đơn giản đâu."
"Đúng thế, đó là Quỷ Sai Điểu Chủy (mỏ chim)!" Thẩm Tri Đường chỉ liếc nhìn thứ đó bèn thay đổi sắc mặt ngay lập tức, "Thứ trong thần thoại, không ngờ lại tồn tại thật, nghe nói nó sẽ cắp mất hồn vía của người." Cô hạ giọng nói, "Giữ im lặng, đừng để chúng phát hiện ra chúng ta."
Hàn Nhiêu vội vàng kéo chuỗi vòng trước ngực tượng thần trèo lên, Tang Hủ và Thẩm Tri Đường bám sát theo sau. Ba người ra sức giữ im lặng, trèo lên như mèo.
Trèo lên một cánh tay của tượng thần, Tang Hủ cúi đầu nhìn, thứ bay từ bụng Diệp Tân ra tụ thành một đám sương đen, âm u lượn vòng trong núi Phá Tiền, như đang tuần tra. Chúng không có phản ứng gì đối với xác ướp bốn đầu và xương khô, còn toàn bộ đom đóm bên dưới bị chúng chạm vào đều như tắt đèn ngay lập tức, rơi vào im lìm.
Toàn bộ đom đóm lũ lượt bay lên, tụ tập ở trần hang động, ánh sáng tỏa ra cũng yếu hẳn. Sương đen bên dưới không tìm được vật sống khác, như chuẩn bị quay về bụng Diệp Tân, một nửa đám sương đen đã chui vào trong, bụng Diệp Tân phồng căng trở lại.
Ba người nhìn về phía nhãn cầu tượng thần, giờ gần hơn, mọi người đều nhìn rõ điểm bất thường trong nhãn cầu của tượng thần. Không ngờ cảnh cầu Nại Hà lại là tranh được vẽ lên, không biết đã qua bao nhiêu năm mà vẫn sống động như thật, vậy nên họ mới tưởng là cảnh phản chiếu trong gương.
Hàn Nhiêu nản chí vô cùng, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ra dấu "một".
Rất rõ ràng, họ chỉ còn lại một ngày.
Mọi người vừa leo vừa thở hồng hộc, ngồi xổm nghỉ ngơi. Châu Hà bỗng treo ngược từ trên xuống, đầu hắn tình cờ song song với đầu Tang Hủ.
Châu Hà hung dữ nói: "Ta đã cứu em bao nhiêu lần, em còn chưa cảm ơn ta."
Tự dưng dí sát vào mặt, nếu là người bình thường thì đã vãi đái từ lâu rồi. Có điều Tang Hủ đã thành quen, tỉnh bơ như không.
Châu Hà trách móc cậu: "Đồ bất lịch sự."
Tên này dây dưa không dứt, khó đối phó, Tang Hủ lặng lẽ thở dài.
Hiện giờ phải giữ im lặng, kẻo làm kinh động những thứ bên dưới, Tang Hủ không muốn phát ra âm thanh, bèn ngửa đầu, hôn nhẹ lên mặt nạ của Châu Hà.
Châu Hà sửng sốt, ánh mắt dừng trên mặt Tang Hủ. Nụ hôn của cậu rất nhẹ, in lên mặt nạ, mềm như bông. Châu Hà bỗng thấy lòng ngứa ngáy, rất muốn làm lại lần nữa. Có điều người cao quý như hắn, còn lâu mới thèm đích thân mở lời.
Thấy Châu Hà không hó hé gì, Tang Hủ hơi thấp thỏm, hắn không thích được hôn à?
"Hừ," Giọng Châu Hà rất kiêu ngạo, "Hôm nay tha cho em."
Trong chớp mắt, Tang Hủ không nhìn thấy hắn nữa.
Hắn toàn xuất quỷ nhập thần, không biết đang nghĩ gì, có điều Tang Hủ cũng không hứng thú muốn biết, cậu tự ngoảnh đầu đi, quan sát nhãn cầu của tượng thần.
Trong nhãn cầu tượng thần ở núi Phá Tiền sao lại vẽ cầu Nại Hà? Âm phủ tổng cộng tám địa danh, hiện giờ họ đã đi qua bảy địa danh còn lại, chỉ còn thiếu mỗi cầu Nại Hà, cầu Nại Hà chắc chắn không thể nào không tồn tại, nhất định ở nơi nào đó trong Quỷ Môn Quan này.
Cậu rón rén lại gần mắt trái của tượng thần, cong ngón tay gõ nhẹ, rỗng ruột. Lại nhìn cảnh cầu Nại Hà trong nhãn cầu tượng thần, cậu có một suy đoán táo bạo, có lẽ đây là gợi ý về địa điểm cầu Nại Hà.
Trong mắt có Nại Hà.
Có thể nào cầu Nại Hà nằm ở ngay trong mắt tượng thần không?
Tượng thần rỗng ruột, nhất định phía sau có đường đi. Mà chưa biết chừng mắt chính là cơ quan dẫn ra phía sau tượng thần.
Cậu đẩy mạnh mắt trái, không nhúc nhích, lại vẫy tay với Hàn Nhiêu, bảo anh ta đẩy mắt phải. Hàn Nhiêu nhìn động tác của cậu, lập tức hiểu ý, Thẩm Tri Đường cũng không rảnh rỗi, xung phong trèo lên cánh tay giơ cao nhất của tượng thần, đẩy con mắt thứ ba.
Hàn Nhiêu dùng hết sức từ thuở bú mẹ, không đẩy được con mắt phải. Thẩm Tri Đường hít sâu một hơi, đẩy con mắt thứ ba. "Cạch" một tiếng giòn tan, vọng ra từ hang động trống rãi, Hàn Nhiêu mừng rỡ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Tri Đường đẩy con mắt thứ ba hé ra một kẽ hở.
Trong lòng Tang Hủ lại đánh thịch.
Lúc nãy đẩy con mắt, tiếng động to quá, thứ trong bụng Diệp Tân sẽ không nghe thấy chứ?
Cậu cúi đầu nhìn, bụng Diệp Tân bỗng nhiên lúc nhúc dữ dội, sương đen lúc nãy đã chui vào toàn bộ lại trào ra như thủy triều.
Hàn Nhiêu giật mình tái mặt, "Tiêu rồi, cậu ta lại đẻ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!