Chương 11: Gấp rút lên đường

Ba người xác lập quy định "trong bất cứ tình huống nào đều phải duy trì hành động tập thể" và "tuyệt đối không làm việc thừa thãi", tiếp tục lên đường. Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Tang Hủ lén lút hỏi Châu Hà đằng sau, rốt cuộc Diệp Tân ra sao rồi, tại sao Tang Vạn Niên lại biến thành như thế?

Châu Hà bực dọc nói: "Sao từ sáng đến tối em hỏi lắm thế?"

Giọng hắn chẳng lành, Tang Hủ bèn không hỏi nữa.

Thấy cậu im lặng, Châu Hà lại nói: "Đồ ngốc, em muốn hỏi ta, không biết làm nũng sao?"

Tang Hủ: "..."

Làm nũng?

Không phải ám chỉ việc gọi hắn là chồng đấy chứ?

Thì ra Châu Hà thích được gọi như vậy. Tên này đúng là... Tang Hủ không biết phải dùng từ gì miêu tả hắn.

Tang Hủ liếc nhìn Hàn Nhiêu và Thẩm Tri Đường đang ngủ bên cạnh, hơi dịch ra xa, gọi khe khẽ: "Chồng ơi, xin anh hãy dạy em đi."

"Ừm," Châu Hà sung sướng, hạ mình giải thích, "Tang Vạn Niên đã biến thành thứ đó rồi."

"Thứ đó?" Tang Hủ chau mày, "Thứ gì?"

Châu Hà liếc nhìn cậu, "Ta nói được, nhưng em không nghe được. Kể cho em kiểu em nghe được vậy, tổ tiên nhà em muốn trở thành vua. Cái gọi là vua, chính là bạn đời của thần linh, đỉnh cao mà người phàm có thể đạt tới được. Nhưng con đường làm vua không dễ đi như vậy, ta cũng không biết ông ta bị làm sao, dù sao thì tám phần mười là ông ta đã thất bại, giờ không thể coi là người được nữa."

Vậy nên ý của Châu Hà là, Tang Vạn Niên không lừa họ.

Vua Mộng Cảnh là con đường sống sót có thật.

"Ngoài ông ta ra, còn ai khác muốn trở thành vua không? Kết quả ra sao?" Tang Hủ thận trọng hỏi.

Châu Hà bật cười, "Nhiều lắm. Rất nhiều năm trước có một toán người dốc hết sức muốn trở thành sứ giả nhân gian của thần, mỗi kẻ đi thờ một thần mà họ cho là đủ mạnh. Họ theo thờ sáu vị thần, được chia làm sáu dòng họ, tự xưng là "Sáu Gia Tộc". Sáu vị thần này có một thần em biết rồi, Đẩu Mẫu Nguyên Quân của nhà họ Tang, năm thần còn lại là Đại Na Thần của nhà họ Châu, Thái Nhất Lão Gia của nhà họ Triệu, Táo Quân của nhà họ Minh, Hậu Thổ Nương Nương của nhà họ Tần và Xương Thần của nhà họ Lý."

"Nhà họ Tang các em rất đặc biệt, theo đạo địa ngục, lại là gia tộc duy nhất thật sự có huyết mạch của thần linh. Nhưng nhà các em cũng rất lạ, ta là người ngoài, cụ thể thì ta không biết rõ lắm, dù sao thì người nhà các em không phải điên thì là ngu."

"Theo ta biết, trong sáu dòng họ không có ai thật sự trở thành vua. Trước khi ta xuống mồ, nghe nói năm dòng họ còn lại đều đã từ bỏ con đường này, chuyển sang nghiên cứu cách "thăng thiên". Em biết thăng thiên là gì không?"

Tang Hủ lắc đầu.

Không thể là trở thành tiên được chứ.

"Chính là đi đến thế giới khác. Trong hư không có ba nghìn thế giới, không ở lại thế giới này được nữa, thì đến thế giới khác không có thần linh, cũng không có tà ma. Lúc họ nghiên cứu ra cách này, nhà họ Tang các em phản đối nhất."

Thế giới khác? Lẽ nào là thế giới hiện thực? Tang Hủ gặng hỏi: "Tại sao lại phản đối?"

Châu Hà nhìn Tang Hủ, như ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hồi lâu sau, Châu Hà mới nói: "Em đừng để ý đến việc này nữa. Tóm lại, trong sáu họ, chỉ có nhà họ Tang không chịu rời khỏi đây. Hiện giờ nhà họ Tang các em đã chấm dứt rồi, còn về năm họ khác thì không biết ra sao." Châu Hà lại nheo mắt nhìn Tang Hủ, "Ta khuyên em bỏ ý định trở thành vua đi, em đã là người có chồng, đừng nghĩ linh tinh nữa. Nếu để ta bắt được em đứng núi này trông núi nọ, ta sẽ phế bỏ em đấy."

Thấy Tang Hủ ngoan ngoãn gật đầu, Châu Hà nghĩ cậu cũng không có gan hùm mật gấu như vậy, bèn nói: "Còn có câu hỏi gì, mau hỏi đi, ta sắp ngủ rồi."

Tang Hủ cân nhắc giây lát, hỏi câu cuối cùng, "Ngài có biết "người ngoại tộc" không?"

Sinh vật không xác định đeo mặt nạ tặc lưỡi, như cảm khái.

"Lâu lắm rồi không nghe thấy từ này. Nhớ lấy, người ngoại tộc không đáng tin, họ dễ phát điên hơn người thường. Theo ý ta thì, giết hết đi."

Tang Hủ: "..."

Tại sao Châu Hà lại nghĩ vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!