Tang Hủ ngoái đầu nhìn bọn Hàn Nhiêu, họ đều có biểu cảm kinh ngạc như đúc cùng một khuôn.
"Đây đây đây đây đây đây..." Diệp Tân còn không nói tròn vành nổi, "Thật à?"
"Vua Cõi Mộng là cái gì?" Hàn Nhiêu đẩy Diệp Tân ra, nghiên cứu kỹ lưỡng chữ trên tranh, kết quả phát hiện trong tranh không phải tiếng Anh thì là chữ triện, anh ta chỉ biết mặt chữ abc. Anh ta ngoái đầu nhìn Thẩm Tri Đường, "Cô gái*, cô đọc sách nhiều, cô có biết không?"
"Dù tôi có biết thì tôi cũng phải thu phí." Thẩm Tri Đường nhún vai, "Hơn nữa tôi không biết."
"Thế hai người phân tích xem," Hàn Nhiêu nói, "Cô và chàng trai* này, hai người thông minh nhất."
Tang Hủ vén dây leo rủ xuống từ trên đài cao, quan sát kỹ bức bích họa.
Khả năng đoạn tiếng Anh này là do người khác sau này khắc lên không cao, vì rất nhiều chỗ trên bề mặt tảng đá đã mọc rêu, thậm chí có một số che khuất cả chỗ có chữ, chứng tỏ những dòng chữ này đã tồn tại ở đây rất rất lâu rồi, rất khó làm giả.
Giờ có thể tóm tắt thông tin——
Có một người ngoại tộc tên là Tang Vạn Niên đã vào mộng từ rất rất lâu rồi, có thể là đến tận thời đại cổ xưa. Qua rất nhiều nỗ lực chẳng ai hay, ông ta đã trở thành sứ giả nhân gian của thần linh, cuối cùng cưới được thần linh, trở thành Vua Cõi Mộng. Sau đó, ông ta xây dựng gia tộc của mình trong mộng, mà gia tộc này kéo dài đến tận ngày nay.
Theo đoạn thông tin này, có thể suy đoán như sau.
Thứ nhất, muốn trở thành Vua Cõi Mộng, có thể trước tiên phải xây dựng quan hệ với thần linh hoặc cưới thần linh.
Thứ hai, sau khi trở thành Vua Cõi Mộng, có thể ở lại trong mộng thời gian dài, không còn bị ràng buộc mười ngày nữa.
Thứ ba, dựa theo cảnh trên bích họa có thể suy đoán, giấc mộng lớn hơn nhiều so với Tang Hủ tưởng tượng.
Trước đây lúc Tang Hủ vừa vào làng Quỷ Môn, phát hiện ra ngôi làng này bị sương mù vây quanh, mọi người đều không thể đi ra ngoài sương mù, cậu còn tưởng giấc mộng này giống như phó bản trò chơi, ngoài sương mù là khu vực mà trò chơi chưa làm tới, nơi đó chẳng có gì cả, nên mới có tường không khí, không thể ra được.
Giờ xem ra, ngoài sương mù vẫn có thế giới.
Hơn nữa cơ bản có thể xác định rằng, giấc mộng tự tạo thành một thế giới. Mà trong sương mù thì có gì? Ngoài sương mù, có thành phố, thôn làng khác không, người ở nơi đó giờ ra sao?
Tang Hủ nói ra suy đoán của mình, mọi người gật đầu lia lịa, Thẩm Tri Đường lại nói: "Mặc kệ rốt cuộc Vua Cõi Mộng là gì, đã lấy được Bổ Thiên Đan rồi, hiện tại thì mục tiêu hàng đầu của chúng ta vẫn là thoát khỏi giấc mộng."
Hàn Nhiêu xua tay, "Yên tâm đi, ai lại muốn kết hôn với một con quái vật bốn đầu chứ? Có cứng nổi không."
"Đúng thế, gu của cụ tổ nhà họ Tang mặn thật đấy." Diệp Tân cảm thán, "Mọi người nói xem, cụ tổ nhà họ Tang đặt quan tài của mình trên đài Vọng Hương (trông về quê hương), có phải nghĩa là nhớ nhà không? Ông ta là người ngoại tộc, tại sao lại chọn ở lại giấc mộng, không về nhà chứ?"
Chẳng ai biết đáp án của câu hỏi này.
Diệp Tân đảo mắt, xoa tay hỏi: "Muốn trèo lên xem thử không? Cảm giác trong quan tài của cụ tổ nhà họ Tang chắc chắn có không ít đồ tốt, chưa biết chừng còn có đồ cổ như mặt nạ ấy? Ông ta bảo để lại đồ cho chúng ta, thế thì chúng ta phải đi lấy chứ."
"Tôi không đồng ý," Thẩm Tri Đường giữ vững quan điểm, "Tôi cho rằng chúng ta nên một lòng một dạ tìm đường ra, tránh dây cà ra dây muống."
Hàn Nhiêu ngẩng đầu ngước nhìn đài cao, trên đó đen ngòm, không nhìn thấy gì cả.
Anh ta cũng lắc đầu, "Tôi đồng tình với cô gái*, tìm đường về nhà là quan trọng nhất."
Diệp Tân cho rằng họ quá nhát gan, mọi người đều là người ngoại tộc, người ngoại tộc chính là người mình, có gì mà sợ?
"Anh Kiến Quốc, anh thì sao?" Diệp Tân hỏi.
Tang Hủ trả lời rất dứt khoát, "Tôi không đi đâu."
"Được thôi, thế hay là mọi người đợi tôi ở đây, tôi lên xem thử?"
Diệp Tân thật sự quá thèm thuồng cái mặt nạ Na Thần này, nếu có báu vật này trong tay, tương lai vào giấc mộng khác, tỉ lệ sống sót ắt sẽ tăng lên nhiều.
Báu vật của đồng hương mình để lại mà không đi lấy, đáng tiếc biết bao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!