Chương 6: Ngoại truyện: Ninh Cận - Ngày tháng sau này

1

"Cái đứa nhỏ từng hét lên đòi rời đi ấy —"

"Về sau có hạnh phúc không —"

Khi câu hát đó vang lên trong quán cà phê, Ninh Cận bất giác có chút ngẩn ngơ, dây thần kinh ký ức bị kéo động một chút, rồi là giọng cô gái mười sáu, mười bảy tuổi ngồi hát khẽ trên sân thượng.

Đó là Ninh Uyển.

Anh đột nhiên muốn đi thăm Ninh Uyển.

Trên quầy bar đặt những bông hoa bách hợp, sáng nay anh vừa mua.

Ninh Cận rút ra một cành, một lát sau, lại rút thêm một cành nữa.

"Ông chủ, quán vừa mở thôi, anh định đi đâu thế?"

Ninh Cận ngậm điếu thuốc vào miệng, không quay đầu lại mà bước đi thẳng: "Ra ngoài gặp một người."

Anh bước ra ngoài mới nhận ra lá cây đã bắt đầu rụng.

Cây ngân hạnh lớn trước cửa quán lá đã ngả vàng, gió thổi qua, lá run rẩy sắp lìa cành, tựa như khi Ninh Uyển còn ở thế giới này, hình ảnh cuối cùng còn sót lại của cô.

Mãi đến khi vào đến nghĩa trang, Ninh Cận mới cảm thấy có chút lạnh.

Trời đã sang thu rồi, lúc đi anh quên mặc áo khoác.

Khoảng ba năm trước, Ninh Uyển đã uống thuốc ngủ tự sát. Giống như năm mười chín tuổi, cô cũng uống một chai thuốc ngủ.

Đã lâu như vậy rồi, cô vẫn an ổn trong ký ức của anh.

Dù không biết có hạnh phúc hay không, nhưng ít nhất cô còn sống.

Ninh Cận đặt hoa trước bia mộ của Ninh Uyển, có chút không biết phải làm gì, hồi lâu mới cười khổ một tiếng: "Quyết định đến đột ngột quá, quán chỉ có mỗi loại hoa này. Em tạm chấp nhận nhé, anh cũng đem một đóa cho Tống Thanh Yến rồi."

"Anh năm nay bao nhiêu rồi nhỉ—"

Anh lại châm một điếu thuốc: "À, gần ba mươi rồi."

Anh chưa bao giờ oán trách ai, chưa oán trách việc đứa bạn thân rồi em gái ruột lần lượt rời bỏ mình.

Có lẽ người duy nhất oán trách, là bố mẹ.

Trong tang lễ của Ninh Uyển, anh giống như một con chó điên, dù sao người ta cũng bảo vậy. Anh giống như một con chó điên, ngồi thẫn thờ ở đó, tựa như một con chó nhà mất chủ.

Khi bố mẹ khóc lóc an ủi, anh gào lên trong cơn giận dữ.

——Hai người hồi đó đã làm gì.

Khi Ninh Uyển bị bắt nạt, hai người làm gì?

Lúc cô bị người khác suýt xâm hại, hai người làm gì?

Lần đầu tiên cô tìm đến cái chết, hai người chạy vội về đau đớn khóc lóc, rồi lại bảo cô nhanh chóng bước ra khỏi nỗi đau mất đi người yêu, để đón nhận cuộc sống mới.

Hai người đã làm gì chứ?

Hai người dựa vào đâu chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!