Chương 5: Ngoại truyện: Tạ Đình Diễn - Thế giới song song

1

Nghĩ cũng thật kỳ diệu, Tạ Đình Diễn không hiểu sao từ khi trở về từ chùa Thừa An, anh ngủ một giấc, rồi lại… sống lại.

Thật ra từ này không chuẩn xác lắm, bởi anh chưa hề chết.

Có lẽ "đến một thế giới khác" sẽ phù hợp hơn.

Thế nhưng thế giới này không có gì khác biệt với thế giới của anh. Ngay cả tên tuổi, tuổi tác, học vấn, gia đình đều y hệt. Khác biệt duy nhất, có lẽ là Tống Thanh Yến vẫn còn sống.

Anh đã từng gặp Tống Thanh Yến.

Là trong bức ảnh trên bia mộ của anh ta.

Lúc đó anh còn tức đến phát cười, hỏi Ninh Uyển có phải xem anh là người thế thân không.

Anh gần như tin rằng Tống Thanh Yến chính là người anh trai mà bố anh sinh ra ở đâu đó.

"Anh ơi, cái bánh này vị ngon lắm."

"Vậy à? Để anh thử xem."

"Ngon thật nhỉ? Lần sau chúng ta sẽ tìm mua thêm nhé."

"Được, nghe lời Uyển Uyển."

Trong một buổi tụ tập, anh nhìn thấy Tống Thanh Yến và Ninh Uyển, người đang mặc chiếc váy xòe lộng lẫy đứng bên cạnh. Tính theo tuổi, lúc này Ninh Uyển đã hai mươi ba tuổi rồi.

Tống Thanh Yến mặc bộ vest may đo cao cấp, ánh mắt luôn dịu dàng dõi theo cô.

Tạ Đình Diễn đột nhiên nhận ra rằng, mình đã quen biết Ninh Uyển ở thế giới kia gần ba năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy như thế này —

Phải diễn tả thế nào nhỉ?

Có lẽ là trông thật vô lo, vô nghĩ.

Anh sinh ra trong gia đình thương nhân, nhạy bén trong việc quan sát ánh mắt của người khác.

Ngay từ lần đầu gặp Ninh Uyển, anh đã biết rất rõ, ánh mắt của cô ấy không dành cho anh. Cô ấy nhìn anh, nhưng lại như xuyên qua anh để nhìn một người khác.

Cô ấy trông lúc nào cũng buồn.

Tạ Đình Diễn cảm thấy, cô như một con robot nhỏ đã cạn kiệt năng lượng.

Rõ ràng chưa đến hai mươi lăm tuổi, nhưng lại rất hiếm khi tỏ ra có sức sống như những người cùng trang lứa.

Nhưng Ninh Uyển ở thế giới này lại rất tràn đầy sức sống.

Cô như một chú chim sơn ca trong buổi tụ tập, cười vui vẻ khi đi bên cạnh Tống Thanh Yến. Trông cô rất hạnh phúc.

Tạ Đình Diễn nghĩ, ở thế giới kia anh cũng chỉ vì ánh mắt của Ninh Uyển mà ngay từ đầu đã có chút kháng cự việc tiếp xúc với cô. Nhưng thời gian trôi qua, cô ấy thực sự từng chút từng chút chen vào trái tim anh.

Cho đến cuối cùng, anh phát hiện mình đúng là một kẻ thế thân.

Khi đó, anh chỉ ngẩn người ra, còn có chút hy vọng.

— Kẻ thế thân cũng được, cứ xem tôi là kẻ thế thân đi, đừng không yêu tôi.

Tạ Đình Diễn cảm thấy mình thật điên rồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!