8.
Sau đó tôi đã chuyển trường, mọi chuyện trở nên bình lặng.
Nhưng vẫn còn những di chứng, tôi sợ mọi thứ. Anh tôi vì chuyện này mà không dám quay lại nước ngoài, ở nhà luôn, cùng Tống Thanh Yến chăm sóc tôi.
Cho đến khi tôi tốt hơn nhiều, anh mới lên máy bay.
Tống Thanh Yến ghé thăm tôi thường xuyên hơn, trong tuần phải có vài ngày anh đưa tôi đến trường.
"Anh Thanh Yến, anh tốt với em thế này không sợ em thích anh sao?"
Ánh nắng buổi sớm thật đẹp, không chói mắt cũng không gay gắt khiến người ta khó chịu. Mặt trời trốn sau đám mây, chỉ chiếu sáng thế gian, phủ lên vạn vật lớp ánh sáng vàng đẹp đẽ.
Anh không nói gì trong một lúc lâu.
Lâu đến mức tôi nghĩ rằng anh không nghe thấy câu hỏi.
Rồi anh lên tiếng: "Uyển Uyển tốt như vậy, chắc là anh sẽ thích em trước thôi."
Câu nói này khiến tôi sững sờ, có chút bàng hoàng.
Tôi ngây ra, không biết phải trả lời gì.
Anh quay lại nhìn tôi: "Sắp muộn rồi, đi thôi."
Quả nhiên, buổi sớm là thời điểm đẹp nhất trong ngày.
Tống Thanh Yến đưa tôi đến trường, rồi khẽ gõ nhẹ lên trán tôi, nở nụ cười: "Mau vào đi. Chuyện yêu đương và thích ai cứ để dành đến khi tốt nghiệp rồi nghĩ. Học hành cho tốt nhé."
Tôi cũng cười theo: "Đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại."
"Đi đi, tối anh đến đón em."
Thời gian trôi nhanh, đến Tết, anh tôi từ nước ngoài trở về. Bố mẹ vẫn không về nhà, nhưng không sao cả, tôi đã lớn rồi, họ có về hay không cũng không còn quan trọng với tôi nữa.
Tống Thanh Yến cùng chúng tôi đón Tết.
Ba người cùng nhau ngắm pháo hoa, anh tôi chợt lôi ra một bó pháo sáng: "Đốt chút cho vui, không thì Tết buồn lắm."
Tống Thanh Yến nhận lấy, thuận tay đưa cho tôi một cây pháo sáng: "Tôi còn mua pháo lớn để ở nhà hai người rồi đấy."
Anh tôi ngơ ngác: "Khi nào vậy?"
Tôi nhanh nhảu đáp: "Hôm qua ——"
Anh tôi vò đầu tôi: "Nhóc gần đây thân với Tống Thanh Yến lắm nhỉ, hai người mới là người một nhà hả? Cùng nhau hợp lực cô lập anh đấy à?"
Tôi vừa cười vừa né: "Anh Thanh Yến cứu em!"
Tống Thanh Yến kéo tôi ra khỏi vòng tay của anh tôi: "Ninh Cận, đừng động vào em gái tôi."
Anh tôi nổi điên.
"Cái gì mà em gái cậu!"
Chúng tôi cùng cười đùa, tôi nghĩ đây là năm tuyệt vời nhất.
Sau khi chơi đùa chán chê, anh tôi bắt đầu bảo thắp pháo hoa, trên tay cầm cây pháo sáng, trên bầu trời kia pháo hoa của nhà ai đó đã được thắp sáng rực rỡ, làm bừng sáng cả màn đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!