Chương 2: (Vô Đề)

4

Ngày dã ngoại xuân, Tống Thanh Yến ăn mặc rất đẹp. Thật ra anh không mặc gì đặc biệt, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên dưới là quần dài màu đen. Có lẽ trời nắng quá, anh đội thêm mũ lưỡi trai đen.

Thu hút ánh nhìn của không ít nữ sinh.

"Ninh Uyển, đây là anh trai cậu à? Đẹp trai quá!"

Tống Thanh Yến đặt tay lên vai tôi, mỉm cười hiền lành: "Chào em."

Bạn tôi cười, ríu rít kể vài chuyện thú vị ở trường.

Tống Thanh Yến không hề tỏ ra khó chịu, lắng nghe câu chuyện về cuộc sống buồn tẻ của tôi ở trường với vẻ rất thích thú.

"Anh ơi, anh không thấy chán sao?"

Tống Thanh Yến lắc đầu, giúp tôi mở chai nước khoáng: "Rất thú vị."

"Có bạn bè tốt để cùng học, cùng ăn, cùng chia sẻ. Những ngày như thế rất tuyệt, Uyển Uyển. Sau này em nghĩ lại sẽ thấy rất đẹp."

"Tại sao vậy?"

Anh cười: "Bởi vì đó là thanh xuân."

Là thanh xuân không thể quay lại.

Thanh xuân của con người đọng lại ở thời cấp ba. Trong thanh xuân của tôi, Tống Thanh Yến là nét mực đậm nhất.

Điểm đến của chuyến dã ngoại xuân là bãi biển.

Chúng tôi men theo bờ biển đi rất lâu, cuối cùng anh đưa tôi về nhà.

"Buổi tối muốn ăn gì? Anh sẽ nấu cho em ăn."

Tôi lắc đầu, không muốn để anh vào bếp nữa: "Anh ơi, chúng ta ra ngoài ăn nhé. Em mời anh ăn xiên nướng."

Tống Thanh Yến không từ chối.

Đêm hè cuối cùng cũng dịu mát hơn một chút, anh đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu tôi, cười dịu dàng. Tôi nhìn thấy, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh một tôi nhỏ bé.

"Anh ơi, sao trăng lại tròn thế?"

Anh cùng tôi ngẩng đầu ngắm trăng: "Vì hôm nay là ngày mười sáu."

Ngày mười sáu âm lịch, hồi còn ông bà, ông thường bế tôi trong lòng, chúng tôi ngồi trong sân ngắm trăng. Ông bà thường bảo rằng, trăng ngày rằm luôn tròn nhất vào ngày mười sáu.

Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Yến: "Giống như đĩa ngọc vậy."

Đĩa ngọc trắng.

Anh khẽ vuốt tóc tôi: "Về nhà thôi."

Lớp tôi bắt đầu rộ lên trào lưu gấp hạc giấy, nói rằng gấp đủ một nghìn con, tặng người mình thích thì điều ước sẽ thành hiện thực. Không biết từ đâu mà có lời đồn như vậy.

Tôi đã mua rất nhiều giấy màu.

Mỗi tối, hoặc những khi mệt mỏi, tôi lại lấy ra một tờ, viết một câu rồi gấp lại bỏ vào lọ.

[Hôm nay trời đẹp quá, anh à]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!