Chương 349: (Vô Đề)

Phó Hải Đường cũng vểnh tai lắng nghe. Dù chỉ là biết sớm hơn một giây về tình hình của ba mẹ, đối với những đứa con xa nhà, đó cũng là một niềm an ủi.

"Ổn cả," Chú Lý vừa đánh xe vừa trả lời. "Những thư các cháu gửi về, toàn là ông nhà ngồi xe bác lên xã lấy đấy."

Nghe đến đó, Phó Hải Đường và Khương Du Mạn đều thấy lòng se lại. Trước đây cả nhà sống cùng nhau, lúc nào cũng có thể gặp mặt. Giờ họ về đơn vị, ba mẹ muốn lấy thư thôi cũng khó khăn như vậy.

Bác Lý chuyên tâm lái xe, không nhìn thấy vẻ mặt hai cô. Ông dừng một chút rồi bổ sung: "Nhưng dạo này đang nghỉ nông nhàn, mấy bữa nay bác không thấy ông ấy đâu."

Mỗi năm sau khi gieo hạt đều có một khoảng thời gian nông nhàn. Dù có đi làm công thì cũng chỉ làm giãn việc ra, nên các đội sản xuất thường tập trung nghỉ ngơi.

Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đều biết chuyện này, hai người đáp nhẹ một tiếng.

"Các cháu về thăm ba mẹ là phải lắm," Bác Lý thở dài cảm thán. "À này, lần này các cháu về định ở lại bao lâu?"

"Dạ, chỉ được có mấy ngày thôi ạ." Phó Hải Đường nói. "Tụi cháu chỉ có mười ngày phép thôi."

"Thế cũng tốt. Ngày xưa bác đi bộ đội, phép thăm nhà cũng chẳng dài hơn là bao..."

Xe lừa chầm chậm lăn bánh trên đường. Ba người nói chuyện tào lao, còn Tiểu Diệp gục đầu vào vai cô, ngủ ngon lành.

Sau khi đi qua một khoảnh đất trống trơ trụi, xe lừa dừng lại ở khu Điểm Thanh niên trí thức.

Phó Hải Đường ôm Tiểu Diệp đang ngủ say xuống xe, Khương Du Mạn lấy hành lý xuống, chuẩn bị đưa tiền. Nhưng bác Lý kiên quyết không chịu nhận.

"Các cháu ở bộ đội lập công vẻ vang, bác ngày xưa cũng đi bộ đội, bác quý những đồng chí tốt như các cháu lắm! Chút tiền xe này nhằm nhò gì!"

Vừa rồi trên đường, họ có nhắc đến chuyện đoạt giải trong Hội thao Quân khu, nên bác Lý mới nói như vậy.

"Bác ơi, cháu cảm ơn lòng tốt của bác," Khương Du Mạn cười. "Nhưng tụi cháu đâu thể để thể vì mình làm tốt mà để người khác chịu thiệt được ạ."

Ba người qua lại nói vài câu.

Đúng lúc này, một giọng nói mừng rỡ vang lên từ bên cạnh: "Ôi chao, có phải Hải Đường với Mạn Mạn về đó không?"

Hai cô quay đầu nhìn, người nói không phải là dì Lý thì là ai?

"Ai ôi, đúng là các cháu thật này!"

Vừa quay đầu, dì Lý nhìn rõ mặt hai cô, lập tức đập tay một cái vào đùi: "Các cháu về sao không viết thư báo trước một tiếng? Ba mẹ các cháu mà biết, chắc mừng phát điên lên mất thôi."

Nói rồi, dì Lý không đợi ai đồng ý vội vàng đón lấy hành lý của họ. Bác Lý thấy vậy càng nhân cơ hội đánh xe lừa đi luôn.

Khương Du Mạn muốn cầm hành lý cũng không được, đuổi theo đưa tiền cũng chẳng xong, đành vừa cảm động vừa buồn cười chấp nhận tấm lòng chất phác của hai người.

Điểm thanh niên trí thức có nhiều người, giọng nói chuyện của dì Lý không hề nhỏ, vừa đi vừa nói, thu hút không ít người tò mò ra xem.

Tuy nhiên, hầu hết họ đều có quan hệ xã giao bình thường với Khương Du Mạn. Mọi người chỉ gật đầu chào hỏi nhau.

Thế nhưng, khi Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đi qua, vẫn có không ít nữ thanh niên hâm mộ nhìn. Rõ ràng trước đây hai cô đã rất xinh đẹp, lần này trở về, khí chất trên người dường như còn cuốn hút hơn bội phần. Sự cuốn hút này quả thực khiến người ta không thể rời mắt.

Khương Du Mạn và Phó Hải Đường dẫn Tiểu Diệp đi theo sau dì Lý, thẳng đến trước cửa Phó gia.

Mẹ Phó và ba Phó đang ngồi trong nhà xem những tấm ảnh gửi về. Bỗng họ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Ngay sau đó, tiếng dì Lý vang lên ngoài cửa: "Chị ơi, mau ra xem ai về này."

Ba Phó và mẹ Phó liếc nhìn nhau, vội vàng đặt ảnh xuống, chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa, họ đã thấy Phó Hải Đường và Khương Du Mạn đứng ở đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!