Ý nghĩ của Khương Du Mạn cũng tương tự như anh.
Tóm lại, hai vợ chồng nhìn Tiểu Diệp tròn vo, mũm mĩm, trong lòng chỉ toàn vui mừng., họ không còn tâm trạng thu dọn hành lý nữa, họ đặt Tiểu Diệp xuống đất, một người ngồi xổm ở một bên, để cậu bé đi tới đi lui trong phòng.
Lúc mới bắt đầu, Phó Tư Diệp vẫn còn bị ngã sấp xuống giữa chừng.
Nhưng cuối cùng, cậu bé đi càng ngày càng thuần thục, thậm chí còn có thể chạy nhanh vài bước rồi nhào vào lòng ba mẹ.
Mỗi khi như vậy, ba mẹ cậu bé lại nở nụ cười kiêu hãnh và sung sướng.
Trò chơi ngây ngô như vậy, họ chơi đi chơi lại không biết chán.
Cuối cùng, họ còn bế Tiểu Diệp sang phòng Hải Đường.
Phó Hải Đường cũng đang thu dọn hành lý, nghe tiếng gõ cửa còn có chút kinh ngạc.
Mở cửa ra, nghe nói Tiểu Diệp đã biết đi, cô vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Tiểu Diệp mới xuống đất đi được vài bước cho cô xem, cô đã vội vàng bế cháu trai lên, ôm ấp hôn hít, yêu thích vô cùng.
Cứ như vậy, ba người lớn vây quanh Phó Tư Diệp, không ngừng cổ vũ cậu bé tập đi.
Tiểu Diệp mới học đi ngày đầu tiên, ngẩng đầu lên, liền thấy ba gương mặt thân quen.
Cậu bé dùng tay che miệng lại, cười khúc khích, lần lượt đi tìm mẹ, ba, rồi cô.
Tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập cả căn phòng.
Đến khi cậu bé thấm mệt, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần mới chuẩn bị bế cậu bé về.
Trước khi đi, Phó Hải Đường còn hớn hở dựa vào khung cửa nói: "Ba mẹ mà thấy Tiểu Diệp biết đi rồi, không biết sẽ mừng rỡ đến mức nào."
Họ tới đây mấy tháng, ba mẹ đã gửi tới vài lá thư.
Trong thư, hai ông bà quan tâm nhiều nhất vẫn là cháu trai, tình thương lộ rõ qua từng câu chữ.
Nếu biết cháu trai đã biết đi, chắc chắn họ sẽ vui sướng khôn tả.
Khương Du Mạn cũng cười, chớp chớp mắt, "Đây chính là món quà bất ngờ cho ông bà."
Nói rồi, cô vẫy tay, "Hải Đường, ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."
"Chị dâu, ngủ ngon." Phó Hải Đường nghiêng đầu, vui vẻ đóng cửa phòng lại.
Chờ cánh cửa phòng đóng lại, cô vui vẻ nhảy bổ lên giường, cuộn chăn qua lại lăn hai vòng. Khóe miệng cô cứ cong lên mãi không thôi.
Phó Tư Diệp nhà bọn họ đáng yêu muốn chết !
Ở gian phòng bên kia, vợ chồng Phó Cảnh Thần đưa con trở về phòng mình.
Chỉ một lát thôi, Tiểu Diệp đã ngủ say, ngay cả lúc Phó Cảnh Thần giúp cậu bé rửa mặt đánh răng cũng không tỉnh, đủ thấy cậu nhóc đã mệt đến mức nào.
Khương Du Mạn ngồi bên cạnh nhìn anh loay hoay với con, nghĩ đến chuyến tàu hỏa ngày mai, cô không kìm được hỏi: "Ngày mai anh đưa chúng em đi ?"
"Đúng vậy," Phó Cảnh Thần dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô. "Sao em lại hỏi thế?"
"Em không phải sợ anh luyến tiếc chúng em sao ?" Khương Du Mạn mím môi. "Hôm nay đồng chí Tô đoàn trưởng nói cô ấy có thể tiện đường đưa mẹ con em đi."
Phó Cảnh Thần dứt khoát đáp: "Anh đưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!