Thấy hàng mi của Khương Du Mạn khẽ rung, đôi mắt long lanh chứa đựng tin tưởng và ủng hộ, Phó Cảnh Thần khó nén được xúc động. Anh kéo cả người cô vào lòng, ôm chặt lấy.
Hai người cách nhau cực gần.
Khương Du Mạn dựa vào lồng n.g.ự. c của anh, cô gần như có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập, cùng với những cảm xúc anh đang cố gắng đè nén trong lòng.
"Anh nghĩ em sẽ giận à?"
Phó Cảnh Thần mím chặt môi. Anh thật sự đã lo lắng cô sẽ giận dỗi, nhưng sâu xa hơn là xót xa và tự trách vì lại phải để cô một mình. Bao nhiêu lời muốn nói ứ lại trong cổ họng, khiến anh không thể cất lời ngay được.
Khương Du Mạn thấy vậy thì cảm thấy mình đoán đúng rồi. Cô ngước lên nhìn anh: "Em là kiểu người vô lí như thế sao?"
"Không phải."
"Đúng rồi còn gì?"
Cô nhìn sâu vào mắt anh, nói:" Phó Cảnh Thần, anh làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh hết lòng, nhưng ... anh nhất định phải chú ý an toàn."
Thời gian khác, Khương Du Mạn không dám chắc đây có phải là nhiệm vụ sinh tử trong nguyên tác hay không. Nhưng dù là thế nào đi nữa, kiểu nhiệm vụ bí mât, lại điều động khẩn cấp thế này thường hệ số nguy hiểm không hề thấp.
"Anh biết." Phó Cảnh Thần đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, khẽ hứa hẹn.
Nhiệm vụ này quả thực nguy hiểm, nhưng đối với người lính kỳ cựu như anh, nó không phải là bất khả thi. Anh có người nhà, người yêu đang chờ đợi, đương nhiên sẽ lượng sức mình mà hành động.
Trong chốc lát, hai người không nói gì thêm, chỉ yên lặng tận hưởng khoảnh khắc bên nhau.
Chẳng bao lâu, tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh vọng sang. Nghe tiếng động, Khương Du Mạn chợt nhớ ra điều gì đó, cô hỏi: "Bố mẹ đã biết chuyện chưa anh?"
Phó Cảnh Thần "Ừm" một tiếng, sau đó kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.
Thì ra, hôm nay lãnh đạo xuống kiểm tra Đội sản xuất Thạch Cối Xay, mọi người đều đổ ra cánh đồng xem náo nhiệt. Người nhà họ Phó không đi, nhưng lại đón tiếp hai vị khách quen cũ. Sau khi trò chuyện sơ qua, đối phương mới nói rõ ý đồ đến.
"Được rồi."
Khương Du Mạn gật đầu, rồi rời khỏi vòng tay anh. "Vậy chúng ta mau ra ngoài thôi, đừng để bố mẹ phải chờ lâu."
Cô đi được hai bước, nhưng không nghe thấy động tĩnh gì từ phía sau. Quay đầu lại, Phó Cảnh Thần vẫn ngồi yên đó, trông có vẻ lo lắng.
Cô tiến đến, bất đắc dĩ kéo tay anh, "Đi nào, Phó đồng chí."
Phó Cảnh Thần mỉm cười theo cô bị kéo ra ngoài.
Trên mâm cơm, người nhà họ Phó vừa nghe thấy tiếng động ở cửa thì đồng loạt nhìn về phía hai người. Cảnh tượng này giống hệt với lần trò chuyện trước khi họ về nông thôn.
Khác biệt duy nhất là lần này còn có một Phó Hải Đường đang thấp thỏm lo âu và một tiểu béo ngồi trong lòng mẹ Phó.
"Ô, mẹ mẹ!" Tiểu Diệp thấy mẹ liền kêu to.
Không khí nặng nề giãn ra ngay lập tức.
Khương Du Mạn ngồi xuống cạnh mẹ chồng, chào hỏi bố mẹ xong mới đón con trai vào lòng. "Bây giờ thằng bé gọi người ngày càng thạo, sao cứ không chịu gọi ba nó nhỉ?"
Tiểu Diệp không hiểu, chỉ hăm hở dán vào lòng mẹ.
Vợ chồng Phó Vọng Sơn nhìn nhau, trên mặt cũng hiện ra nụ cười hiền từ.
Chỉ có Phó Hải Đường là không nhịn được, nói: "Chị dâu! Chị biết chuyện của anh chưa?"
Mọi người đều hiểu, nếu Phó Cảnh Thần hoàn thành nhiệm vụ, gia đình chắc chắn sẽ có cơ hội lật lại bản án, cuộc sống sẽ có thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!