"Hôm nay anh đã dọn nhà rồi." Hạ Nghiêu môi như có như không chạm vào tai Lâm Dật Đường. "… Muốn đến nhà anh không?"
Ban đêm nhiệt độ thấp, không khí cũng tươi mát hơn một chút, hai người đứng ở ngã ba trực tiếp vẫy một chiếc taxi, Hạ Nghiêu dựa gần Lâm Dật Đường ngồi xuống. Bầu không khí ám muội trong quán bar tựa hồ vẫn chưa tiêu tán hết, hai người ngồi sát vào nhau, rõ ràng không phải đang trần truồng da thịt, lại vẫn khiến tim đập nhanh, hô hấp ngày càng mạnh hơn.
Sau khi đi vào thang máy bầu không khí thoáng bình thường trở lại, hai người đều mang theo hơi gió lạnh vào nhà, Hạ Nghiêu khom lưng cất giày vào tủ, Lâm Dật Đường liếc mắt nhìn phòng khách một chút.
Đồ vật ngày hôm qua đặt ngổn ngang trên khay trà vẫn như trước đặt tại vị trí cũ, thứ duy nhất thay đổi đại khái chính là hộp cơm kia đã bị ném đi, trên thùng rác cũng đổi túi rác mới.
Thay dép xong, Hạ Nghiêu rót cho Lâm Dật Đường một cốc nước nóng, nói là để đuổi khí lạnh.
Mùa đông vẫn chưa chính thức bắt đầu, thời tiết kỳ thực không quá lạnh, nhưng Lâm Dật Đường vẫn rất nể tình uống mấy ngụm. Anh hai tay cầm cốc, tựa trên ghế salông, Hạ Nghiêu từ bên cạnh anh ngồi xuống.
Hạ Nghiêu: "Uống ngon không?"
Lâm Dật Đường: "… Vẫn là hương vị của nước sôi để nguội mà thôi." Chẳng lẽ thứ anh vừa uống không phải là nước sôi sao?
Hạ Nghiêu chỉ chỉ cốc, lại chỉ chỉ chính mình: "Anh."
"… Cứ cho là cốc của anh, trong này vẫn là nước sôi." Lâm Dật Đường vừa nói vừa dán môi vào mép cốc, uống một ngụm nữa, "Lẽ nào trong này có mùi vị của anh?"
Hạ Nghiêu cười cười, lấy đi cái cốc trong tay Lâm Dật Đường đặt trên khay trà, mặt bàn pha lê cùng cốc sứ chạm nhau phát ra một tiếng vang khe khẽ, hắn vỗ nhẹ hai má Lâm Dật Đường, nhẹ nhàng hôn lên.
Lần này hai người đều đặc biệt ôn nhu, đầu lưỡi vươn ra dây dưa quấy lấy nhau, hôn thật lâu, Hạ Nghiêu khẽ cắn đôi môi anh nói: "Đây mới là mùi vị của anh."
Lâm Dật Đường theo bản năng đưa tay lên đầu Hạ Nghiêu, ngón tay gãi tóc hắn, như đang vuốt ve động vật nhỏ. Hạ Nghiêu đem tay anh để bên miệng, liếm liếm đầu ngón tay.
Lâm Dật Đường cảm thấy loại cảm giác này thật kỳ diệu, bọn họ rõ ràng vừa mới xác nhận quan hệ, nhưng lúc ở chung lại cảm thấy đã rất quen thuộc như vậy rồi.
Lâm Dật Đường lúc ở quán bar đồng ý đến nhà Hạ Nghiêu, tự nhiên là đã chuẩn bị tốt tư tưởng muốn lăn giường. Mọi người đều là người trưởng thành, cũng không ai mê chơi cái trò dục cự hoàn nghênh kia nữa, huống hồ trong lòng anh cũng đã mong mỏi Hạ Nghiêu rất lâu, thậm chí ở trong mơ cũng từng mơ tới hắn, thế nên cho dù có chuyện gì, anh cũng đáp ứng.
Nhưng khi thật sự tiến vào phòng ngủ của Hạ Nghiêu, nhìn giường chiếu đang trải ra chỉnh chỉnh tề tề, Lâm Dật Đường bỗng có loại cảm giác dẫm lên bông. Hạ Nghiêu từ phía sau lưng đẩy anh: "Đường Đường, lại đây với cậu nào."
Lâm Dật Đường xoay người lại, phát hiện Hạ Nghiêu đã đem ra một cái giường tầng, cảm giác chân dẫm lên bông trong nháy mắt biến thành gạch sứ lạnh băng, anh cảm thấy được mình đã đáp về mặt đất.
Hạ Nghiêu đem chăn chăn đệm đệm trong tay đặt trên giường: "Trong phòng nhiều cửa sổ, ban đêm gió lùa vào sẽ lạnh, có nhiều thêm một tầng sẽ không bị rét."
Lâm Dật Đường cuối cùng cũng coi như trở về hiện thực, nhận ra Hạ Nghiêu tựa hồ không có loại ý nghĩ kia, hắn mời mình đến chính là muốn cùng mình đắp chăn, thuần khiết ngủ.
Lâm Dật Đường thở dài, trong lòng đủ loại tư vị tràn ra, nói: "Không cần phiền phức như vậy, không phải có phòng khách sao…"
Hạ Nghiêu: "Anh đã sớm đổi thành phòng tập thể hình rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, sao lại cần phải dùng nhiều thêm một căn phòng? Để thuận tiện sau này cãi nhau chia phòng ngủ đó ư? Anh không muốn."
Nếu như Lâm Dật Đường nhớ không lầm, đây mới là lần thứ hai anh đến nhà Hạ Nghiêu, thậm chí hôm qua tới, hai người còn chưa rõ ràng tâm ý của đối phương.
Hạ Nghiêu ngữ khí thực sự quá mức đương nhiên làm cho Lâm Dật Đường cũng không tự chủ được mà thuận theo tiết tấu của hắn, lung tung đáp một tiếng.
Anh kỳ thực cũng có nhà của mình, hai người mới cùng nhau, anh còn chưa nghĩ tới chuyện ở chung. Nhưng nếu Hạ Nghiêu đã nói thế, vậy cứ thuận theo lời hắn mà làm đi, cũng không có gì là không tốt.
Hạ Nghiêu tìm cho Lâm Dật Đường một bộ đồ ngủ, Lâm Dật Đường mặc không chỉ bị rộng, quần còn muốn rớt xuống luôn. Vóc người Hạ Nghiêu rất đẹp, khung xương cũng lớn hơn anh, anh đành phải vừa kéo quần, vừa bò lên giường.
Hạ Nghiêu đang nằm trên giường, lúc Lâm Dật Đường cúi người bò lên, cảnh sắc trong áo ngủ liếc mắt một cái liền nhìn không sót gì, hắn bèn chống đầu lên, hiên ngang trắng trợn nhìn vào bên trong ngắm. Lâm Dật Đường thấy hắn như vậy, giơ tay trái lên vỗ nhẹ một cái vào mặt hắn, Hạ Nghiêu cười cười đem anh ôm vào trong lồng ngực.
Rõ ràng giường còn chưa lăn, hai người đã tự động tiến vào hình thức đôi chồng chồng già rồi.
Lâm Dật Đường nằm trên giường, chăn mềm mại bao quanh, không biết nên vui hay buồn. Anh đã rất lâu không ngủ sớm như vậy, bên cạnh lại nhiều hơn một người, quanh thân đều cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của đối phương. Tầm 30 phút sau, anh mới cảm thấy buồn ngủ, Hạ Nghiêu vỗ nhẹ lưng anh muốn ru anh ngủ, anh cảm thấy làm như vậy mà có thể ngủ được mới là lạ, thế nhưng không lâu sau anh liền thiếp đi thật.
Sáng hôm sau tỉnh lại, hai người nhìn nhau 2,3 giây, sau đó cùng rời giường, thay quần áo. Lâm Dật Đường nhanh hơn Hạ Nghiêu một bước, rửa mặt xong liền đến nhà bếp tìm nguyên liệu nấu cơm, lại phát hiện trong tủ lạnh chỉ có mấy quả trứng gà, lúc lấy ra nhìn còn thấy bị mốc rồi.
Lâm Dật Đường: "Hạ Nghiêu, anh đã bao lâu không ăn cơm ở nhà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!