Chương 2: (Vô Đề)

Hạ Nghiêu lôi kéo Lâm Dật Đường uống rượu, Lâm Dật Đường mỗi lần uống đều rất dễ đỏ mặt, hai gò má phiếm hồng. Hạ Nghiêu vừa rót rượu vừa nói: "Cậu thật giống thiếu nữ."

Lâm Dật Đường mím môi cười, nhấc chân lên định đá Hạ Nghiêu thế nhưng lại chỉ đá trúng chân ghế.

Hạ Nghiêu cười rộ lên vỗ chân anh: "Aizz, cậu thật ngốc"

Hạ Nghiêu như cái bình rượu, Lâm Dật Đường tửu lượng lại thấp. Anh cúi đầu rũ tay, cũng không đáp lời Hạ Nghiêu.

Trình Nặc Đan xoa xoa chén rượu trên tay, nhìn dáng dấp Lâm Dật Đường như vậy, liền miệng tiện hề hề mà nói: "Vô tình gặp lại mối tình đầu, mượn rượu giải sầu, haizz anh Lâm, sao anh phải khổ như thế chứ?"

Lâm Dật Đường chỉ là uống nhiều rượu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mà thôi, nghe thấy Trình Nặc Đan nói vậy, anh he hé mắt: "Cậu ngừng ngay cho anh, ngày mai Bộ Thầm đến, anh đây sẽ nói cho y biết hôm nay cậu đùa giỡn gái nhà lành."

Trình Nặc Đan ngay lập tức im bặt.

Hạ Nghiêu nghe được câu nói của Trình Nặc Đan, cảm thấy khá hứng thú nhướng mày nhìn Lâm Dật Đường.

Lâm Dật Đường: "Không phải đâu, đừng nghe Trình Nặc Đan nói mò."

Hạ Nghiêu từ trước đến giờ rất có chừng mực, Lâm Dật Đường nói như vậy, hắn cũng liền không hỏi gì, bởi hắn cho rằng Lâm Dật Đường không muốn nghĩ đến những chuyện thương tâm trong quá khứ.

Chính là Lâm Dật Đường hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sự quan tâm của Hạ Nghiêu, anh chỉ là uống nhiều rồi choáng đầu mà thôi. Trình Nặc Đan diễn nhiều thì không nói, anh sao có thể tưởng tượng được nội tâm Hạ Nghiêu lại đang nghĩ nhiều như thế.

Hạ Nghiêu hỏi: "Cậu đau đầu hả?"

Lâm Dật Đường: "Có chút chút."

Hạ Nghiêu uống rượu quá nhanh, không quản rượu tốt, rượu đắt gì đều một hơi trút ầm ầm vào bụng. Lâm Dật Đường không theo kịp tốc độ của hắn, cũng không cùng tửu lượng với hắn.

Hạ Nghiêu thả cốc rượu xuống, ngón tay đặt trên đầu Lâm Dật Đường, Lâm Dật Đường giương mắt nhìn hắn.

Hạ Nghiêu: "Không phải cậu đau đầu sao? Tôi massage cho."

Lâm Dật Đường nở nụ cười: "Cảm ơn, anh có thể ấn sang bên phải một chút được không?"

Hạ Nghiêu nghe vậy dời tay sang bên phải ấn.

Trình Nặc Đan chống cắm, hai tay nâng mặt nhìn bọn họ: "Em nói thật, không bằng hai ngươi thử tiến tới xem sao?"

Lâm Dật Đường cảm thấy như nghe phải chuyện cười. Một đường vòng đi vòng lại này, anh cũng đã 25 tuổi, sớm đã qua giai đoạn có thể vì yêu mà phấn đấu quên mình rồi.

Lâm Dật Đường không chờ mong tình yêu gì nữa, anh chỉ cầu một người an ổn mà thôi.

Hạ Nghiêu lớn lên quá đường hoàng, cá tính cũng lộ liễu, hắn sống so với Lâm Dật Đường biết ý hơn, nợ tình duyên trên người khẳng định cũng nhiều, không thích hợp với một Lâm Dật Đường chỉ muốn an ổn.

Hạ Nghiêu rút tay về, thay Lâm Dật Đường trả lời Trình Nặc Đan: "Làm sao có thể tiến tới? Cậu ấy giống cháu nhỏ của tôi."

Lâm Dật Đường còn có chút đau đầu, tỉ mỉ cân nhắc một phút, vừa muốn dùng chân đá Hạ Nghiêu liền bị Hạ Nghiêu một tay chặn lại. Hạ Nghiêu cười kêu một tiếng "Đường Đường", không biết là đang gọi anh hay là gọi cháu gái ở xa bên ngoài ngàn dặm.

Lâm Dật Đường cảm thấy nam nhân này thật hết thuốc chữa.

Anh hỏi: "Tôi năm nay 25 tuổi, cháu gái anh bao nhiêu rồi?"

Hạ Nghiêu: "Năm tuổi."

Lâm Dật Đường biết mình không thể nào so đo với Hạ Nghiêu được, bản thân còn non và xanh lắm, nhưng anh vẫn muốn hỏi: "Tôi và cháu gái anh giống nhau chỗ nào?"

Hạ Nghiêu: "Tên."

Lâm Dật Đường nghe xong không đi xuống, xoay ghế tựa về phía đối diện quầy bar.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!