Chương 247: (Vô Đề)

Tin vừa truyền tới, tướng quân chủ tướng Lâm Thao quân – Cát Nguyên Khải  cũng vội vàng chạy đến. Nghe thấy lời của Lý Mặc, sắc mặt y lập tức biến đổi, trầm giọng nói:

"Vị này là Chu phó tướng của Lâm Thao quân ta. Nếu Tiểu thống lĩnh chưa nhận ra, xin hãy cẩn trọng lời nói!"

Tuy đã đồng hành hơn một tháng, nhưng Đường Tử Khiêm vẫn chưa từng công khai giới thiệu thân phận thật của Lý Mặc với các tướng sĩ dưới quyền.

Thực tình mà nói, cũng chẳng biết nên giới thiệu thế nào cho phải. Bảo là Thái tử điện hạ lẽ ra đang bị giam trong hành cung – thì không ổn.

Bảo là tân sủng của bệ hạ, hiện đang chinh chiến ở Ải Nhạn Môn – lại càng không ổn.

Vì vậy, hắn dứt khoát để mọi người mặc nhiên coi Lý Mặc là "thống lĩnh hộ vệ của Nhị tiểu thư nhà họ Đường".

Mà Thái tử điện hạ, dường như cũng chẳng buồn phản đối, thậm chí còn vui vẻ với danh phận này.

Chỉ là  thân phận "hộ vệ" ấy, nếu dám xen lời vào quân vụ, thì quả thật hơi quá giới hạn. Cát Nguyên Khải vì thế  không khỏi bất mãn, giọng đã pha chút lạnh ý.

Song Đường Tử Khiêm lại gật đầu tán đồng: "Cởi giáp, mang vào tra hỏi!"

Giáp trụ bị tháo xuống, binh khí bị thu lại.

Dù đã chiếu cố thể diện cho Chu Cự Nguyên, không cho người lục soát thân thể, nhưng cách đối xử ấy cũng gần chẳng khác nào với tù binh.

Chu Cự Nguyên lại không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu im lặng để người dẫn vào. Khi được đưa đến trước mặt Đường Tử Khiêm, hắn bỗng "phịch" một tiếng quỳ sụp, nước mưa và bùn đất văng tung tóe. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt già dặn kia nhuốm đầy bi thống, giọng khản đặc:

"Đại công tử… Thiện Châu… Thiện Châu—"

Đường Tử Khiêm lập tức nín thở, ánh mắt sắc như đao: "Thiện Châu thế nào?"

Chu Cự Nguyên run run mở miệng, tiếng nói đứt quãng như nghẹn trong cổ họng: "Thiện Châu… bọn họ… đều phản rồi!".

Những người mà Chu Cự Nguyên nói tới — "họ" — chính là bốn vị tướng còn lại trong năm cánh quân ở Thiện Châu.

"Họ đều đã đầu hàng Tiết Thiếu Miễn, còn định bịa đặt tin Quốc công và Đại công tử bị nạn!"

Phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Bạch là không tin. Nhưng vì Đường Tử Khiêm đang ở đây, nên tạm thời không đến lượt nàng xen vào, đành nén lòng nghe tiếp.

"…Nhị tiểu thư bày mưu dẫn dụ gián điệp, để Tiết Thiếu Miễn và Vương Tiệm ở lại Thiện Châu thẩm tra. Ba ngày đầu hỏi cung mãi chẳng ra gì, đến ngày thứ tư, Tiết Thiếu Miễn bất ngờ trở mặt, bắt giam toàn bộ năm tướng lĩnh, tách riêng ra để thẩm vấn—"

Nghe đến đây, Đường Tiểu Bạch vẫn chưa thấy có gì sai. Hỏi mãi không ra thì tất nhiên phải dùng cách mạnh tay hơn.

Khi chưa tìm được kẻ phản bội, ai cũng đều có thể là nghi phạm.

"Nhưng mà, người đến tra hỏi lại không phải Tiết Thiếu Miễn hay thuộc hạ của hắn, mà là một thanh niên lạ mặt mà chưa ai từng gặp qua."

"Chưa từng gặp?"

Trong lòng Đường Tiểu Bạch khẽ rung lên. Theo như nàng biết, Tiết Thiếu Miễn không hề giấu giếm người nào trong quân ở Thiện Châu cả.

Một người trẻ tuổi chưa từng thấy qua kia, rốt cuộc là ai?

"Hắn căn bản không phải tới để tìm gián điệp, mà là muốn ép ta thừa nhận Quốc công và Đại công tử chủ quan khinh địch, rơi vào bẫy quân địch, đã tử trận rồi!"

Chu Cự Nguyên nói đến đây thì phẫn uất vô cùng. Những tướng lĩnh có mặt đều giận sôi người.

"Tiếp tục." Giọng Đường Tử Khiêm bình tĩnh nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Chu Cự Nguyên nói tiếp: "Thần chịu ân Quốc công và Đại công tử, dẫu c.h.ế. t cũng không khuất phục, liền bị Tiết Thiếu Miễn và đồng bọn vu cho tội làm gián điệp. Bốn tướng còn lại cũng hùa theo, định áp giải thần về kinh xét xử tội phản quốc. Thần thừa cơ lúc bọn họ sơ hở, liều mạng trốn thoát—" Hắn dập mạnh đầu xuống đất, giọng nghẹn lại, "Đại công tử, xin người làm chủ cho thần!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!