Tiếng cười của Lục Hành Chi bị chặn trong cổ họng, nhưng anh không hề khước từ, chỉ từ từ điều chỉnh tư thế, thả lỏng cơ họng, hết mình phục vụ Kiều Khả Nam.
Đến tận bước này, Kiều Khả Nam thực sự phát điên.
"A ── a ──" Khoang miệng Lục Hành Chi rất nóng, niêm mạc bao phủ toàn bộ thân cậy, mỗi lần hắn đẩy vào đều chạm đến cuống họng người kia. Lục Hành Chi phối hợp theo động tác của hắn, lúc nhả lúc nuốt, Kiều Khả Nam sung sướng đến cực hạn, nếu không vì đề phòng khẩu giao quá sâu ngây ra nguy hiểm, hắn thực sự muốn ôm đầu Lục Hành Chi đẩy đến tận cùng.
Suy nghĩ của hắn hoàn toàn đình trệ, Tô Phái đã từng khẩu giao cho hắn, nhưng chưa bao giờ nuốt hết thế này. Tầm nhìn của Kiều Khả Nam tan rã, khóe miệng theo phản ứng mở lớn, nước bọt tràn xuống khóe miệng, dính ướt ngực: "Em …. Em sắp tới…."
Lục Hành Chi ậm ờ đáp một tiếng, vẫn không buông ra, chỉ dời xuống một chút, để dương v*t di chuyển trong khoang miệng.
Kiều Khả Nam vừa thoải mái vừa cấp bách, rất muốn rút dương v*t ra. Hắn thực sự …. sắp không nhịn được.
Hai ngón tay của Lục Hành Chi vào lúc này bỗng nhiên đâm vào giữa hậu huyệt của cậu, tìm đúng tuyến tiền liệt. Kiều Khả Nam không hề phòng bị, con ngươi co rút lại, hét to một tiếng, lỗ niệu đạo mấp máy kịch liệt, cư nhiên …. bắn trong miệng Lục Hành Chi.
Hắn xém nữa té xỉu: "Anh….."
Kiều Khả Nam "Ha..a…ha" thở hổn hển, Lục Hành Chi phun ra tính khi đã mềm một nửa, ngẩng đầu hướng hắn há to miệng ── Mặt Kiều Khả Nam nóng như bị đốt, một đàn con cháu họ Kiều đang ở trong miệng anh.
Lục Hành Chi cười cười, phun toàn bộ chất lỏng trong miệng xuống đất. Kiều Khả Nam "…" Ai có thể nói cho tui biết, lúc này tui nên thể hiện thái độ gì mới tốt đây?
"Rất thoải mái?" Lục Hành Chi vừa súc miệng vừa hỏi.
Kiều Khả Nam nhếch miệng, hào phóng tặng anh một ngón cái.
Được tuyên dương không cần lời nói như bây giờ, Lục Hành Chi hài lòng: " Vậy thì mời cậu đáp lễ tôi."
Dứt lời, anh liền đặt mông ngồi trên thành bồn, mở hai chân, thản nhiên show off hung khí kinh người đã ngẩng đầu.
Kiều Khả Nam biết mình chạy trời không khỏi nắng, dứt khoát biến thành Nam ngoan ngoãn, ngồi xổm giữa háng anh, trong đầu hắn bất chợt nảy ra suy nghĩ, đều là khẩu giao, sao dáng POSE khác xa một trời một vực vậy, mình thì bị đè lên tường mặc người cưỡng gian, còn Lục Hành Chi lại trưng ra biểu tình "Ái phi, mau tới hẫu hạ trẫm?"
Tuy bụng Kiều Khả Nam không ngừng bất bình, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy dương cụ của anh, vươn lưỡi liếm liếm.
Lần đầu làm trần, ít nhiều có chút bài xích.
Lục Hành Chi "Hắc…." một tiếng, âm thanh trầm khàn lộ ra sự thoải mái. Kiều Khả Nam trong lòng cân đếm, vừa rồi người ta đã dùng hết công phu gia truyền hầu hạ mình, bản thân có qua có lại là đương nhiên.
Nghĩ thông suốt, miệng lưỡi của hắn càng hoạt động hết công suất, đem toàn bộ gân guốc trên cây gậy th*t liếm mút toàn bộ, hai tay trượt xuống, vân vê hai túi tinh chắc nịch của anh, ngay cả vùng đáy chậu cũng chăm sóc đầy đủ. Trước tiên hắn hé miệng ngậm đầu nấm của anh, hắn có loại ảo giác môi mình sẽ bị xé rách, dương v*t Lục Hành Chi rất lớn, nhưng hắn không nghĩ tới…. Cư nhiên khó nuốt như vậy.
Hắn đành phải phun ra, thả lỏng hàm dưới, lần thứ hai nuốt vào, lần này tiến vào hơn phân nửa, nửa còn lại thì không còn biện pháp.
Lục Hành Chi vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng nói khàn khàn: "Tận lực là tốt rồi."
Được rồi, Kiều Khả Nam đành ngậm một nửa, nửa còn lại cầm lấy, dùng sức vuốt ve. Hắn học hỏi kĩ thuật của Lục Hành Chi, đem phần da trên bao quy đầu dồn xuống, đâm chọc vào chỗ lõm phía trên, đem toàn bộ niêm dịch tanh nồng ở đó liếm sạch sẽ.
Đó là nơi mẫn cảm nhất của đàn ông, hô hấp Lục Hành Chi càng ngày càng nặng nề, xoa nắn vành tai Kiều Khả Nam: "Kĩ thuật BJ rất tốt."
Kiều Khả Nam nghĩ thầm: "Hỏi thừa". Ngày sống cùng Tô Phái đã không được sáp phía sau, nếu khẩu giao còn không xài được, Tô Phái đã chẳng đợi lâu thế mới ngoại tình.
Lục Hành Chi: "Đáng tiếc…. Miệng hơi nhỏ."
Kiều Khả Nam: "…" Miệng tui nhỏ không có lỗi, lỗi là tại khúc thịt thừa nhà anh ấy!!!!
Tay cùng miệng đồng thời hoạt động, ra sức hầu hạ người kia. dương v*t trong miệng càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng lại nảy lên, xem ra đã sắp bắn tinh.
Hắn khó khăn ngước mắt lên, hỏi thăm "ý kiến" của Lục Hành Chi, ngoại trừ nuốt tinh, còn lại bắt hắn làm gì cũng được. Lục Hành Chi vỗ về đầu hắn, nhìn người trước mắt vì miệng mở to mà lấp lánh nước mắt, bỗng nhiên động tâm: "Tôi muốn bắn trên mặt cậu… Được không?"
Hai mắt Kiều Khả Nam mở lớn, hắn kinh ngạc không phải vì yêu cầu của Lục Hành Chi, mà là vì câu … "Được không?" kia.
Xưa nay Lục Hành Chi đều thể hiện thái độ đã nói một không ai dám nói hai, từ khi nào anh cũng có thể dùng giọng điệu quan tâm đó trưng cầu ý kiến người khác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!