Chương 7: Đêm Đầu🍑

Edit: Vũ Quân

Lão Hoàng đế của Đông Tiến Quốc băng hà, Thái Tử kế vị.

Tân quốc quân mang theo lễ vật đến Nguyệt Vịnh quốc bái kiến Hoàng đế Thi Ngọc Hàn.

Vòng eo của vũ nữ vặn vẹo, lụa hồng bay xuống, tiếng đàn tiếng sáo quanh quẩn trên đại điện.

Hòang đế Nguyệt Vịnh quốc ngồi bên trên, bên cạnh là một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân mặc trang phục của Quý phi, trang trọng mà không mất đi vẻ vũ mị.

Không ít đại thần nhìn thấy vị tân Quý phi bên cạnh Hoàng đế không hẹn mà cùng nghĩ thầm, không trách được mấy tháng liên tiếp Hoàng đế đều lưu lại trong cung của vị nương nương này.

Thực sự là một mỹ nhân.

Mỹ nhân an tĩnh ngồi xuống, ngoan ngoãn rót rượu, gắp thức ăn cho Hoàng đế.

Hoàng đế vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng dừng lại: "Nàng ăn một chút đi."

Đêm nay dường như nàng quá mức khẩn trương, luôn tìm việc để làm, tay nắm bầu rượu còn hơi phát run.

Dưới bàn, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Tân quốc quân của Đông Tiến Quốc ngồi ở bên dưới, tựa như đăng chăm chú xem ca vũ, một ly lại một ly rượu vào trong miệng.

Chỉ Quách Quân Yên có thể cảm giác được ánh mắt mãnh liệt kia từ đầu đến cuối như có như không, làm nàng buồn nôn.

Không sai, người đời trước đem nàng coi như cấm luyến, cầm tù nàng để đùa bỡn chính là đại ca cùng cha khác mẹ của nàng, Thái tử.

Thái Tử đã từng đối với nàng rất tốt, trên dưới trong cung đều khen hắn văn nhã có lễ, ôn hòa dày rộng, phụ hoàng cũng bởi vậy nên yên tâm đem xã tắc giao cho hắn.

Nhưng không ai ngờ nhiều năm như vậy cũng chỉ là vẻ ngoài ngụy trang của hắn.

Vừa bước lên ngôi vị hắn liền lộ ra bộ mặt thật, hãm hại huynh đệ, cầm tù nàng...

"Không thoải mái thì nàng đi nghỉ sớm một chút?"

"Thần thiếp cáo lui."

Bầu trời xẩm tối, vài ánh sao lập lòe.

Quách Quân Yên đi dạo không có mục đích ở ngự hoa viên, Thanh Dật an tĩnh đi theo phía sau nàng.

"Nương nương, gió thu lạnh, người sớm trở về đi."

"Bổn cung đi thêm một lát."

Gió lạnh thổi lên mặt nàng, nàng mới có thể thanh tỉnh một ít, chắc chắn rằng nàng đã rời xa cơn ác mộng thống khổ đó.

"Nô tỳ đi lấy cho người một chiếc áo choàng."

...

Bỗng nhiên, nàng bị người từ phía sau ôm lấy, lạnh băng, hơi thở giống như rắn độc phun bên tai nàng.

"Hoàng muội, ở đây sống có tốt không?"

Âm thanh quen thuộc, ngữ điệu ngả ngớn.

"Sao muội lại... bỏ chạy? Hoàng muội là quả nhân đây mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!