Edit: Vũ Quân
Beta: 27/4/2022
"Không thoải mái thì Trẫm sẽ dừng lại, hửm?"
Tiểu cô nương nằm ở trên giường, khẩn trương nắm gối đầu, khóe mắt run rẩy, qua một hồi lâu nàng mới chậm rãi gật đầu.
Nam nhân cúi người, hôn lấy nàng, liếm láp cánh môi nàng, cạy hàm răng ra, quấn quanh cái lưỡi thơm mềm, phát ra tiếng nước dính nhớp.
Tay hắn đi xuống đẩy quần áo nàng ra, dán lên da thịt trơn trượt, thoải mái than thở một tiếng.
Mềm quá, trơn quá, quả thực là không nắm bắt được.
Chiếc yếm mất đi chống đỡ, rơi rụng ở một bên, lộ ra hai luồng vú trắng mềm.
Đỉnh anh đào run rẩy đong đưa.
Môi hắn rời khỏi môi nàng, cúi đầu nhìn ngắm cảnh đẹp này.
Nàng nhìn qua thì nhỏ nhưng dáng người rất tốt, hai luồng trước ngực một tay hắn gần như không cầm hết được.
Hắn duỗi tay nắm một bên, ngón tay dài xoa nắn, đầu ngón tay cọ nhẹ, chọc cho mỹ nhân yêu kiều rên rỉ.
Đuôi mắt hắn phiếm hồng, cúi đầu cắn một bên khác, há to miệng nuốt vào, dùng đầu lưỡi, hàm răng day nhẹ viên trái cây nhỏ, ăn đến chóp chép rung động.
"A..."
Tay nàng đặt trên gáy hắn, vô lực đè đè.
Cả khuôn mặt hắn chôn trước ngực nàng, liếm mút, chân hắn cứng rắn chen vào giữa hai chân nàng, đầu gối cách quần lót cọ lên chân tâm mềm mại của nàng, thỉnh thoảng lại cọ vào tiểu đậu đậu đang nhô ra, hắn còn cố ý đè ép, đem nàng chơi đến gần như mất khồng chế.
Nàng banh thẳng mu bàn chân, eo bụng vừa tê vừa mềm, đuôi mắt có bọt nước trong suốt, không được lắc đầu: "Từ bỏ, từ bỏ..."
Khoái cảm đạt tới đỉnh điểm, hạ thân nàng trào ra dòng nước, nàng đột nhiên run lên, cả người cao trào, dư vị trong cơ thể làm cho nàng run nhè nhẹ.
Nam nhân thấp giọng thở gấp, ở cổ nàng liếm mút, lưu lại dấu vết.
"Mẫn cảm như vậy sao?"
..."Mẫn cảm như vậy, trời sinh chính là dâm phụ, để cho nam nhân làm."...
Đồng tử của Quách Quân Yên đột nhiên co rút, cả người đều run rẩy, nước mắt không ngăn được tuôn rơi.
Sự run rẩy này hiển nhiên không phải là dư vị cao trào mà là vì sợ hãi.
Thấy nàng như vậy, Hoàng đế quẳng tình dục sang một bên, vội vàng mặc quần áo vào cho nàng, hắn luống cuống tay chân đem người ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Nàng không thoải mái thì chúng ta không làm, không làm nữa."
"Yên Yên ngoan, đừng khóc."
Có người an ủi, cảm xúc của nàng càng thêm mất khống chế, nàng ôm hắn khóc lên.
"Thần thiếp sợ hãi..."
"Thần thiếp đau quá... Rất khó chịu..."
"Nơi nào đau?" Nam nhân nắm tay nàng, hôn hôn.
"Nơi nào khó chịu? Yên Yên?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!