Edit: Vũ Quân
Nước sông lạnh băng ào ạt xông lên, cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi đồng loạt đánh úp, trong làn nước sông cuồn cuộn, hít thở không thông, sự thống khổ bao trùm lấy nàng, Bạch Sơ Tiện dần dần mất đi sức lực.
Một giây trước khi nàng ngất xỉu, một bàn tay túm lấy nàng.
Trên bầu trời đêm đen nhánh có một vòng trăng tròn sáng ngời, ánh trăng giống như lụa mỏng rũ xuống mặt sông.
Người đàn ông thở phì phò, cuối cùng cũng bơi được lên bờ, trước tiên hắn đem người trong lồng ngực đặt lên bãi cát mềm mại, tiếp theo dưới ánh trăng mỏng manh hắn rửa sạch miệng và mũi cho nàng, lại lật ngược nàng lại để nàng úp lên đùi mình, ấn lưng của nàng.
Đợi nàng phun nước ra mới đặt nàng nằm thẳng xuống, nhanh chóng cởi quần áo cho nàng.
Nhưng khi hắn cởi áo nàng ra, tốc độ chậm lại trong một cái chớp mắt.
Một mảnh vải trắng quấn trước ngực nàng.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ trong một cái chớp mắt ấy, bởi cứu người là việc giành giật từng giây từng phút, huống chi hô hấp của nàng đã dần dần trở nên mỏng manh.
Hắn duỗi tay cởi mảnh vải ra, hai luồng thịt trắng bóng che kín vệt đỏ bắn ra ngoài, ở dưới ánh trăng trắng như muốn sáng lên, trên đỉnh hai viên quả hồng bởi vì lạnh mà đã sớm đứng thẳng.
Hiện tại cả người Lục Hưu Lâu đều ướt đẫm, tất cả đều là nước sông lạnh băng, nhưng hắn lại vô cớ như có một ngọn lửa từ yết hầu lan tràn xuống bụng.
Hắn lấy lại bình tĩnh rồi mới bắt đầu cấp cứu cho nàng.
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
Bạch Sơ Tiện còn chưa mở mắt ra, đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, không phải loại ầm ĩ trong thành thị mà là sự náo nhiệt ở nông thôn.
Tiếng gà gáy sáng, còn có tiếng chó sủa cùng âm thanh con người thấp giọng nói chuyện.
Đầu nàng rất đau, tứ chi vô lực.
Nàng dần mở mắt ra, đập vào mắt chính là đầu gỗ trên xà nhà.
Nàng giương mắt nhìn lên, là một căn phòng đất vàng bình thường, trong phòng không có bài trí gì khác, nhìn qua hẳn là trong một gia đình ở nông thôn.
Ngay cả trên người nàng cũng là quần áo của nông phụ, lại còn vá chằng vá đụp.
Trói buộc trước ngực đã không còn lại một chút gì, hiển nhiên là đã bị người khác tháo ra.
Ngoài cửa có một người bước vào.
Dù hắn đã mặc áo khoét ngực quần cộc bình thường nhất nhưng vẫn có một cỗ khí chất lười biếng mà nguy hiểm, không hề hợp với khung cảnh này.
Trong tay hắn bưng một cái chén, trong chén tỏa ra hơi nóng, một cái tay khác cầm muỗng, thấy nàng tỉnh lại hắn chỉ nhướng mày, đi đến trước giường nàng, đặt chén muỗng lên bàn, đỡ nàng lên, lót một cái gối ở sau lưng nàng.
"Cảm giác đã tốt hơn chút nào chưa? Nàng sốt cả đêm qua."
Bạch Sơ Tiện há miệng nói chuyện, mới vừa phát ra một âm tiết, đã phát hiện cổ họng mọột trận đau đớn, nên đành phải gật đầu ừ một tiếng.
"Cảm ơn..."
Ở thời điểm nhìn thấy hắn nàng đã biết, người vớt nàng lên, cuối cùng cứu nàng chính là Lục Hưu Lâu.
Nàng có chút uể oải, không chỉ vì đau ốm mà còn bởi vì lí do khác.
Lục Hưu Lâu biết nàng đang khổ sở cái gì, hắn giơ mi lên, cong khóe môi: "Ăn một chút đi, ta mượn phòng bếp ở nơi này làm đấy, nàng đừng ghét bỏ."
Bạch Sơ Tiện quả nhiên tò mò nhìn về phía chén cháo kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!