Chương 36: Dân Quốc 3 🍓

Edit: Vũ Quân

Hai bên bờ sông Bình Giang sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, lễ hội pháo hoa diễn ra tại đây, chiếc thuyền lớn đậu ở giữa, để cho nước sông tùy ý chụp đánh nhưng cũng không rời đi, trên thuyền chở pháo hoa.

Sắc trời còn chưa tối hẳn, Bạch Sơ Tiện đã đến bên bờ Bình Giang.

Nước sông cuồn cuộn chạy dài không dứt, mang theo một chút hương vị tanh mặn.

Phẩm Lệnh và Giảm Lan mỗi người kéo một bên tay "hắn", ba người bước chậm ở ven bờ.

Chân trời đã không còn ánh sáng, màn trời lại chưa hoàn toàn tối đen, tràn ngập một loại bóng tối màu lam đẹp đẽ.

"Trước đây mỗi năm ta đều đi theo cha đến xem pháo hoa..." Phẩm Lệnh nhìn mặt sông, biểu cảm phiền muộn.

Phẩm Lệnh chỉ là tên của nàng khi ở Hoán Khê môn, nàng là tiểu thư trong một gia đình giàu sa sút, cha nàng từng là một vị thương nhân nổi danh ở Than Bình, chỉ có một người con gái là nàng, cho nên đặc biệt sủng ái, bất đắc dĩ cha nàng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trong nhà không ai có thể đứng ra tiếp quản đại sự.

Sau đó tài sản trong nhà bị họ hàng tranh giành, bọn họ còn định gả nàng cho người khác miễn cho nàng ăn không ngồi rồi, mỗi ngày của nàng và mẫu thân đều trôi qua rất khổ sở.

Sau đó nàng gặp Bạch Sơ Tiện, yên ổn ở lại Hoán Khê môn, đón mẫu thân ra, lấy lại những thứ thuộc về mình.

Bên ngoài có rất nhiều tin đồn nhảm nhí, nàng cũng nghe không ít.

Nếu là trước kia nàng chắc chắn đã tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy nàng hiểu cái gì cũng có mặt xấu, chỉ có mình sống tốt mới là sự thật.

Nàng hiểu, giữa Bạch Sơ Tiện và nàng không có gì cả, mà ân tình của "hắn" nàng khó có thể đền đáp.

Bạch Sơ Tiện vỗ cánh tay nàng: "Về sau mỗi năm, muội đều có thể tới xem."

Phẩm Lệnh cười xinh đẹp: "Thập Nhất ca sủng chúng ta như vậy, không sợ chúng ta bay tận lên trời sao?"

Bạch Sơ Tiện hơi cong khóe miệng, nhéo mũi nàng: "nếu có thể lợi hại như thế thật, ta sẽ tự tay đưa các muội đi."

Nàng cúi đầu nhìn mặt đồng hồ: "Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi qua thôi."

Khi các nàng đi qua, chỗ bên cạnh đã có người ngồi.

Người đàn ông mặc tây trang màu đen, bên cạnh là một người con gái xinh đẹp mặc sườn xám, hai người dựa vào nhau rất gần, rất thân mật.

Giảm Lan theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Sơ Tiện.

Bạch Sơ Tiện nhấc mí mắt lên nhìn bọn họ một cái, thần sắc không hề dao động, mang theo hai mỹ nhân lần lượt ngồi xuống.

Lúc này Tưởng Minh Quỳnh mới phát hiện ra nàng, hắn quay đầu: "Tiểu Nhàn."

Tên thật của Bạch Sơ Tiện là Bạch Sơ Nhàn, hai nhà là thế giao, sau khi Bạch gia xảy ra chuyện nàng được Tưởng gia nhận nuôi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên với Tưởng Minh Quỳnh.

"Ngũ ca."

Thái độ của nàng có chút lạnh nhạt, không biết như thế nào, Tưởng Minh Quỳnh cảm thấy trong lòng như bị thúc một cái.

Đây cũng không phải ngày đầu tiên nàng lãnh đạm như vậy, từ khi hắn tiếp nhận Dịch Bang từ trong tay đại ca, sau khi mời nàng đến giúp mình, quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách, từ huynh muội thân mật trước kia, càng ngày càng biến thành quan hệ cấp trên cấp dưới như bây giờ.

Cô nương trước kia đi theo sau hắn gọi "Minh Quỳnh ca ca", sớm đã không còn nữa.

Hắn còn đang ngây người, mỹ nhân bên cạnh đã mở miệng: "Thập Nhất thiếu đúng là diễm phúc không cạn."

Bạch Sơ Tiện nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh Tưởng Minh Quỳnh.

Không thể không nói nàng ta lớn lên đúng là xinh đẹp xuất sắc, kiều mị mà không yêu, chớp chớp mắt như câu lấy hồn của người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!