Chương 35: Dân Quốc 2 🍓

Edit: Vũ Quân

Khách sạn lớn Bình Liễu người đến người đi, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa, tài xế bước xuống từ ghế lái, mở cửa sau ra, người đàn ông đi xuống mặc áo dài đỏ sậm, cổ tay thêu đám mây màu vàng, tự phụ tao nhã, như một người đọc sách văn nhã, nhìn qua cũng chỉ tầm hơn 20.

Ai mà ngờ được vị này chính là người nắm giữ quyền lực lớn trong Dịch Bang chỉ sau Ngũ gia.

Ông chủ tiệm cơm Bình Liễu thấy người đến, vội vàng tiếp đón: "Thập Nhất thiếu, xin mời đi bên này."

Bạch Sơ Tiện không có biểu cảm gì, nhàn nhạt gật đầu, nhưng không lập tức đi vào theo ông chủ mà xoay người vươn tay với người ở bên trong.

Một bàn tay ngọc tinh tế từ trong xe duỗi ra, đặt trong lòng bàn tay của "hắn", mỹ nhân khom lưng bước từ trên xe xuống, môi không tô mà đỏ, mắt đẹp long lanh, người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Ông chủ cười híp mắt: "Đây là Giảm Lan cô nương đúng không, đã lâu không gặp cô nương vẫn đẹp như vậy."

Ai mà không biết Thập Nhất thiếu phong lưu phóng khoáng, 15 tuổi đã tiếp quản Hoán Khê môn, mỹ nhân vờn quanh, nhưng được sủng ái nhất vẫn là Giảm Lan, lại còn thường xuyên đưa nàng ra ngoài.

Ông chủ đón người tiến vào liền rời đi.

Bọn họ đến trước giờ hẹn một chút nên đương nhiên người của Sầm thành chưa đến, trong phòng chỉ có Bạch Sơ Tiện, Giảm Lan và thuộc hạ của Bạch Sơ Tiện.

Bạch Sơ Tiện rót cho Giảm Lan một chén trà, cũng không ngẩng đầu lên: "Các ngươi đi ra ngoài."

"Vâng."

Mấy người đi ra ngoài đứng, đóng cửa lại.

Giảm Lan cầm tách trà lên, uống một ngụm: "Thập Nhất ca, bên Sầm Thành là ai tới vậy?"

Bạch Sơ Tiện khảy chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái: "Lục Hưu Lâu."

Đại soái Sầm Thành có năm vị phu nhân, Lục Hưu Lâu là con của bà cả, nhưng lại không phải người đứng thứ nhất, hắn vẫn luôn yên lặng vô danh, ngược lại có tiếng là ăn chơi trác táng, cho đến mấy năm gần đây trong mấy huynh đệ của hắn người thì chết, người thì bị thương, đến cuối cùng người luôn không lên tiếng là hắn lại trở thành người đại thắng, bấy giờ mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra còn một người như hắn.

Có thể giấu tài nhiều năm như vậy mà nói hắn không có bản lĩnh gì sẽ chẳng ai tin.

Giảm Lan liếc Bạch Sơ Tiện một cái, buồn bã nói: "Thập Nhất ca, từ năm 15 tuổi đến giờ đã bán mạng cho Ngũ gia gần 8 năm, đã bao lần gặp nguy hiểm đến tính mạng, tỷ cũng nên vì chính bản thân mình mà nghĩ lại đi thôi."

Nàng rũ mắt, giọng nói nhẹ đến mức chỉ có 2 người nghe thấy: "Tỷ là một cái cô nương, không thể cứ mãi lấy thân phận Thập Nhất thiếu để tồn tại được."

Giảm Lan là người duy nhất ở Hoán Khê môn biết Bạch Sơ Tiện là một cô nương, nhiều năm qua nàng bao lần chịu ơn của Bạch Sơ Tiện, nhìn nàng ấy từ từ trở nên lớn mạnh, cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của nàng.

Đặc biệt là người mà nàng luôn một lòng... cuối cùng lại ôm người khác.

Giảm Lan cảm thấy không đáng thay nàng.

"Cô nương ngốc."

Bạch Sơ Tiện vỗ mu bàn tay nàng, lộ ra một nụ cười: "Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, còn nhớ rõ khi hai chúng ta mới gặp nhau không, lúc ấy muội mới là một tiểu nha đầu 13 tuổi."

"Muội mới nên vì chính mình mà suy nghĩ lại, 21 tuổi, gả chồng cũng tốt, không gả chồng cũng tổt, dù sao cũng nên có tính toán." Nàng nâng cằm Giảm Lan lên, híp mắt cười xấu xa:

"Hoặc là muội muốn "ca ca" nuôi muội?"

Giảm Lan giận cười, ngả vào trong ngực nàng: "Ngược lại thật muốn gả cho Thập Nhất ca."

Những nam nhân thúi ngoài kia sao có thể đối tốt với nàng hơn Thập Nhất ca.

Bạch Sơ Tiện cười vỗ lưng nàng, ánh mắt có chút xa xăm.

Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!