Edit: Vũ Quân
Sau khi tốt nghiệp Vãn Khanh và Triệu Du đều thi đậu vào trường Đại học top đầu tại thành phố Xán Dương, không bao lâu sau hai người đi gặp cha mẹ hai bên, mua một căn phòng ở gần trường học, hai người ở chung.
"Nghe nói sau khi chúng ta tốt nghiệp thầy Chu cũng từ chức, chắc chắn là đến thủ đô với Quan Như." Vãn Khanh cùng Triệu Du tìm một phòng trống tự học, một bên làm bài tập một bên nói chuyện phiếm.
"Lúc Tiểu Như nói với em cô ấy và thầy Chu ở bên nhau, em còn tưởng cô ấy nói đùa... không thể tưởng tượng được, tình yêu thầy trò đấy, quá kích thích!"
Triệu Du ghé vào trên bàn, chán đến chết ngáp một cái, cậu đang cùng người khác bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mấy ngày nay không ngủ đủ giấc, nhưng có thời gian nghỉ ngơi là vẫn đến đây bồi bạn gái.
Bận rộn đã lâu, cậu cũng chưa thân mật với cô.
Cậu ngước mắt nhìn về phía bạn gái, di chuyển vị trí, đến gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Kích thích? Khanh Khanh thích kích thích sao?"
Vãn Khanh cảnh giác nhìn về phía cậu: "Không thích, anh muốn làm gì?"
Gia hỏa này chính là con gấu động dục, lúc nào cũng tranh thủ tìm cơ hội, cô thật sự rất sợ.
Hai người đã mấy ngày không thân thiết, tại loại thời điểm này cậu lại đang suy nghĩ cái gì?
Triệu Du híp mắt cười, cậu duỗi tay cách quần áo và áo ngực nắm vú nhỏ của cô, sắc tình xoa nhẹ vài cái, đồng thời liếm vành tai cô: "Ở trong phòng học làm một lần?"
"Anh đừng xằng bậy! Có người đó!" Vãn Khanh muốn lui sang bên cạnh, eo lại bị cậu ngăn chặn, cô lo lắng động tác quá lớn sẽ gây tiếng vang khiến người bên ngoài chú ý, nên đành trừng mắt cậu, thấp giọng cảnh cáo.
"Không sao đâu, em đừng kêu ra tiếng là được." Tay Triệu Du đổi bên, xoa đến mức quần áo Vãn Khanh phát nhăn: "Bây giờ trời tối rồi, tầng này có rất ít người tới, không sợ."
Cậu tiếp tục thổi hơi vào tai cô.
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, Vãn Khanh đã hình thành thói quen chỉ cần bị cậu xoa một cái hoặc thổi một hơi là cả người cô mềm nhũn, ghé lên bàn.
Triệu Du lại càng nặng tay, từ vạt áo cô với vào trong, nắn bóp eo cô, chậm rãi hướng lên trên, xốc áo ngực của cô lên, không còn khoảng cách tiếp xúc với bầu ngực mềm mại, xuyên qua quần áo có thể thấy động tác tàn sát bừa bãi từ bàn tay to của cậu trong quần áo cô.
Ngón tay kẹp lấy núm vú, nhẹ nhàng bứt lên.
Cậu nhẹ giọng: "Lớn hơn nhiều rồi, đều là công lao của anh, đúng không? Khanh Khanh."
Vãn Khanh cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước trừng cậu.
Triệu Du hôn đôi mắt cô: "Mỗi lần làm em, đôi mắt em là đẹp nhất, ướt dầm dề."
"Ưm~"
Cậu cởi áo ngực của cô ra, đặt lên bàn.
Triệu Du nhéo eo cô, bế cô lên, cậu đứng giữa hai chân cô, cúi đầu hôn cô, tay cởi hai cúc trên áo sơ mi của cô, từ trên xuống dưới với vào bóp ngực cô.
Môi dán lên môi cô, thấy đôi mắt cô càng ngày càng ướt át, Triệu Du không khỏi bật cười: "Núm vú cứng lên cộm tay quá!"
Cậu nói, lại dúng bàn tay vuốt ve núm vú đang gắng gượng của cô, rồi nắm lấy toàn bộ bầu ngực, nhào nặn.
Cậu hôn đuôi mắt, chóp mũi cô: "Đôi mắt ướt rồi, hẳn là phía dưới cũng đã ướt đẫm đi? Cho anh xem."
Cậu ngồi xuống, Vãn Khanh cố gắng gập về phía trước, tay ấn trên vai cậu, một bên khẩn trương chú ý bên ngoài, một bên muốn ngăn cậu dừng lại.
Mỹ nhân quần áo hỗn độn ngồi trên bàn, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới lớp áo sơ mi màu lam nhạt là núm vú màu đỏ cùng bầu ngực sữa trắng nõn, người con trai đứng giữa hai chân cô, ánh mắt thương tiếc lại sắc dục từ đôi mắt cô chậm rãi trượt xuống, dừng trước ngực cô, mắt đen càng tối đi.
Tác giả có chấp niệm với màu lam nhạt??? Bản edit đăng duy nhất tại Watppad Vũ Quân, các nới khác đều là ăn cắp.
Triệu Du xốc váy ngắn của cô lên, lưu loát kéo quần lót của cô ra cất vào túi, dùng ngón tay khảy cánh hoa ướt đẫm của cô, hướng tới chân tâm của cô thổi một hơi, ngữ khí trêu dùng: "Ướt thật rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!