Edit: Vũ Quân
Lần thứ hai đến nhà Chu Ký Viễn, lần này Quan Như mới cẩn thận đánh giá một phen.
Trang hoành đơn giản mà phóng khoáng, cũng không có gì quá đặc biệt, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của người đàn ông độc thân, được cái rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Chu Ký Viễn từ tủ giày lấy ra một đôi dép nam, xé gói bọc đặt ở trước mặt Quan Như: "Em đi tạm một chút."
Quan Như đi dép xong, đôi dép nam này quá lớn, cô mịt mờ cong cong môi.
Điều này có phải đã chứng minh... Nhà anh chưa từng có phụ nữ ghé qua?
Chu Ký Viễn không nhìn thấy biểu cảm của cô, đổi dép xong anh chỉ lo nhìn điện thoại của mình, ngón cái ấn trên màn hình vài cái, như đang nhắn tin cho ai đó, bỗng nhiên anh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Như: "Em sẽ nấu cơm chứ?"
Quan Như gật đầu.
"Ừ, em về phòng làm bài tập trước đi, chờ lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn lại đây."
Nhà anh có hai tầng, tầng một là phòng khách cùng phòng bếp, còn có một buồng vệ sinh đơn, trên tầng là phòng ngủ, có ba bốn gian phòng, trong đó một gian là thư phòng, Chu Ký Viễn đem phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ chính mở ra: "Mấy ngày nay em ở nơi này đi."
"Cất đồ đạc đi sau đó cầm sách và bài tập đến thư phòng mà làm."
Trong phòng ngủ không có bàn sách.
Quan Như ngoan ngoãn đáp vâng.
Chu Ký Viễn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, anh không tiếng động cười một chút.
Lúc trợ lý đưa đồ ăn lại đây, không chỉ có mang theo đồ ăn, mà còn có áo ngủ nữ và đồng phục, thậm chí là quần áo bên trong cũng có.
Chu Ký Viễn không lấy, mà để trợ lý đặt ở trên sô pha, anh liếc Quan Như một cái: "Lấy thử xem có vừa người em không."
"Vâng, em cảm ơn thầy."
Cô ôm quần áo lạch bạch chạy lên trên tầng.
Chu Ký Viễn nhìn đôi dép lê quá khổ dưới chân cô, nhăn mày: "Chậm một chút."
Âm thanh lạch bạch chậm đi rất nhiều.
Trợ lý nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ mà cảm thấy thật vi diệu..... Hắn đã đi theo ông chủ nhà hắn từ lâu, lại chưa từng thấy anh phát thiện tâm với ai bao giờ, chẳng lẽ làm giáo viên một thời gian nên thật sự có thể từ cầm thú biến thành người sao?
"Lại đi mua một đôi dép nữ nữa."
Trợ lý phục hồi lại tinh thần, lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Áo ngủ là vải bông màu xanh lam, vuốt lên rất thoải mái, hơi rộng một chút nhưng vẫn phù hợp nên Quan Như cũng không thử nữa.
Đến nỗi đồng phục lại càng không cần thử, nhìn xem size bao nhiêu là được, vừa hay là size cô thường mặc.
Mấy bộ đồng phục, không chỉ có mùa hè mà còn có cả mùa đông.
Quan Như âm thầm tính một chút tốn bao nhiêu tiền.
Cuối cùng... cô nhìn về phía chiếc túi nhỏ đặt bên cạnh quần áo.
Đồng phục có rất nhiều bộ, áo ngủ cũng có hai bộ, nhưng quần áo bên trong chỉ có một bộ, giống như chỉ vì trường hợp khẩn cấp của cô thôi, còn lại thì muốn cô tự mình đi mua... Sau đó... Mười phần... Một trăm phần trăm vừa vặn.
Đến nỗi vì sao lại vừa như vậy, Quan Như không dám hỏi, cũng không dám nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!