Chương 11: Vườn Trường 2🍒

Edit: Vũ Quân

lần 1: 18/5/2021

Nghĩ đến việc Chu Ký Viễn nhắc nhở, Quan Như bước nhanh đi về phía văn phòng chủ nhiệm lớp.

Từ lớp 1 đến văn phòng chủ nhiệm phải đi qua hai khúc quành, lúc cô đi bộ thường bước khá nhanh, bây giờ lại không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, nhất thời không chú ý, lúc quành không khống chế tốc độ, lập tức liền đụng vào một người.

Hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, bao phủ lấy cô, ngay sau đó là cảm giác chóp mũi có chút chua xót... cô đụng vào một lồng ngực rắn chắc.

Người bị cô đụng vào cũng thở ra một tiếng, lui ra sau nửa bước, bàn tay bên dưới đỡ lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn cô, thấy mắt cô ngập nước, chóp mũi đỏ bừng, lại bất đắc dĩ cảm thấy buồn cười: "Em đi nhanh như vậy làm gì?"

Chờ cho cảm giác đau ở chóp mũi nhạt bớt đi, Quan Như ngẩng đầu mới thấy người cô đụng vào chính là Chu Ký Viễn.

Lúc này cô cách Chu Ký Viễn rất gần, bàn tay to của anh đỡ lấy cánh tay cô.

Hiện tại cô mới phát hiện vị chủ nhiệm lớp trẻ tuổi này đúng là cao thật, khó khăn lắm cô mới đến bả vai anh.

Miên man suy nghĩ một hồi, cô lui ra sau một bước, đôi mắt chớp chớp, nước mắt trong suốt rơi ra từ hốc mắt, theo gương mặt lăn xuống, cô dùng tay lau đi: "Không, em xin lỗi thầy ạ."

Chu Ký Viễn tự nhiên thu tay lại, vẫn cười nhìn cô: "Thôi được rồi, người ta không biết còn tưởng tôi bắt nạt em, khóc thành như vậy."

Quan Như lắc đầu: "Không khóc."

"Ừm, không khóc, mũi còn đau không? Chưa bị sụp chứ?"

Cái mũi xinh đẹp thẳng tắp, nếu bị sụp thì sẽ khó coi lắm.

Khóe miệng Quan Như cong cong, nhưng lại bị chủ nhân ép xuống, trên mặt có chút mất tự nhiên đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là gì khác: "Nào có khoa trương như vậy ạ."

Chu Ký Viễn cũng không biết là đang định đi đâu nhưng thấy Quan Như tới, anh cũng xoay người đi trở về văn phòng: "Vào đi."

Quan Như ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Cô không nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía cô như suy tư điều gì đó ngửi ngón tay mình, mắt phượng híp lại, biểu cảm có chút nguy hiểm.

Chu Ký Viễn ngồi ở ghế của mình, tay đặt lên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.

Ánh mắt của Quan Như bị tay anh hấp dẫn, tầm mắt rơi xuống, thấy bàn tay to với những khớp xương rõ ràng, vừa trắng vừa dài.

Chu Ký Viễn dường như không nhận ra ánh mắt của cô, rút danh sách của lớp 1 ra: "Trong lớp có vài bạn sẽ sang khoa văn, cần sớm tìm ra người để bổ sung những vị trí này, em có kiến nghị gì không?"

Quan Như đối diện với ánh mắt anh, chớp chớp mắt, chóp mũi còn có chút hồng, nhưng biểu cảm đã khôi phục bình tĩnh: "Tiết cuối cùng buổi chiều không phải sẽ họp lớp sao ạ? Thầy có thể trực tiếp chọn trong buổi họp lớp, để mọi người tự tiến cử hoặc người khác đề cử cũng được, ban cán sự cũ cũng không cần phải giữ nguyên đâu ạ, nếu có ai không muốn làm nữa thầy có thể cho bạn khác thử xem, còn có..."

Chu Ký Viễn nghe cô nói từ vấn đề của ban cán sự lớp đến việc xây dựng các nhóm học tập, thỉnh thoảng anh gật đầu đáp lại, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, sau khi cô nói xong anh cong môi lên: "Vậy cứ làm theo những gì em nói đi."

Trong văn phòng đều là chủ nhiệm lớp, cũng có mấy người là giáo viên bộ môn của lớp 1, mọi người đều rất quen thuộc với Quan Như, từ lúc cô tiến vào không ai nói chuyện sau khi thấy cô đi rồi mới sôi nổi..... mọi người đều có thói quen khen ngợi sau lưng học sinh.

"Thầy Chu, có lớp trưởng giỏi như vậy thầy bớt lo rất nhiều đấy."

Chu Ký Viễn cười gật đầu, nắm một cây bút nhẹ nhàng xoay chuyển: "Đúng là như vậy."

"Thi cuối kỳ lần trước Quan Như đứng thứ ba cả khối đúng không?"

"Đúng vậy, không chỉ có năng lực mạnh, thành tích cũng tốt."

"Chỉ là trong nhà... Đáng tiếc..."

Lông mày Chu Ký Viễn vừa động: "Trong nhà? Trong nhà em ấy làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!