Chương 27: Bão Cát

Một người một thú tiếp tục lặn lội trên sa mạc rộng lớn, mặt trời chói chang rọi cái bóng của cả hai xuống nền cát mềm mại.

Tịch Thần cảm nhận được mình đã đi rất lâu rồi nhưng chẳng hề thấy được một người nào khác nên nghi hoặc hỏi:

"Thạch thú! Tại sao cả cái khu vực này không có nổi một người sống vậy?"

Cự thạch thú "rầm rập" đi ở phía sau, nghe vậy thì chếch lên đôi mắt hí, liếc xéo Tịch Thần rồi hừ lạnh:

"Đương nhiên! Người của cả giới vực đều tự biết tránh sa mạc mà nhập khẩu từ nơi khác, trong tay bọn họ có bản đồ hoàn chỉnh, len lỏi qua rìa sa mạc rồi tiến vào nội vây.

Lần đầu tiên gặp người như ngươi, không chỉ dám một mình hành động mà đến cả địa hình cũng không tường tận.

May mắn ngươi gặp được ta trước, nếu không đã bị đám yêu thú cường hãn khác hút thành thây khô lâu rồi!"

"Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi à?" Tịch Thần vừa đi vừa nhướng mày giễu cợt.

"Đương nhiên!" Cự thạch thú không biết xấu hổ là gì, thẳng thắn thừa nhận.

Tịch Thần không rãnh rỗi để đôi co với nó, mà lách sang chuyện khác rồi hỏi tiếp:

"Còn bao lâu nữa thì mới đi hết sa mạc này?"

Cự thạch thú ngẫm nghĩ hồi lâu, chán chường trả lời:

"Dựa theo tốc độ bây giờ của ngươi thì mới chỉ đi được một phần ba đoạn đường trên tổng diện tích thôi.

Đoạn đường còn lại càng thêm nguy hiểm, nếu không có ngoài ý muốn xảy ra thì có lẽ một tuần là có thể vào đến nội vây."

Tịch Thần liếc nó một lúc, hỏi bằng giọng điệu nhạt nhẽo:

"Không phải ngươi nói mình là bá chủ của nơi này sao? Rên một tiếng là yêu thú khác phải quỳ phục dưới chân.

Ngươi thử rên một tiếng, biết đâu chừng chúng nó sẽ sợ hãi rồi núp luôn ở trong ổ không dám ra tác quái."

Cự thạch thú trợn mắt phản bác, giọng nói ồm ồm:

"Biết ngay nhân loại các ngươi đều xấu xa như nhau.

Cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao để chia rẽ yêu thú bọn ta hãm hại lẫn nhau, rồi các ngươi ngồi làm Ngư ông thủ lợi.

Nói cho ngươi, bản thú là thú thích hòa bình, không thích gây hấn, địa bàn của ai người nấy ở.

Ta sẽ không tự tiện xâm phạm riêng tư của giống loài khác."

Tịch Thần chỉ cười cười, đưa tay nắm chặt cổ áo và mũ trùm, nhẹ giọng thở than:

"À thế à! Thảo nào sức chiến đấu lại phế như thế.

Người ta thường nói, chỉ khi liên tục đấu tranh thì thực lực tự thân mới được tiến bộ.

Xem ra ngươi chỉ biết ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng khi dễ kẻ yếu mới vào chứ gì?"

"Ngươi..." Cự thạch thú trừng mắt nhìn, á khẩu không trả lời được, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi và hổ thẹn.

Chết tiệt! Nó vậy mà lại cảm thấy lời của thiếu nữ này quá hợp lý.

Mới chưa được bao lâu mà nó đã bị tẩy não rồi sao? Ôi trời đất thánh thần thiên địa ơi! Nhân loại thời nay đáng sợ quá đi mất!

Vù! Vù! Vù!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!