Giang Bình huyện ở phía tây nam thành phủ, sau khi đoàn xe rời khỏi thị trấn Thạch Kiều không lâu thì hai phu thê Trần Hiếu Tông, La Ngọc Yến rẽ vào một con đường khác.
Xe ngựa dừng lại, ba huynh đệ họ tạm biệt nhau.
Xuyên qua bức rèm, Du Tú thấy Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến đang đi về phía này thì định xuống xe gặp.
Hoa Dương nhắc nhở: "Ngươi là dâu trưởng, cứ ở trên xe nói vài câu là được."
Mặc dù là em trai và em dâu, nhưng Trần Hiếu Tông và La Ngọc Yến vẫn chưa có phúc khí để nàng ấy phải xuống xe.
Du Tú đành ngồi yên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn hơi siết chặt tay áo, lộ rõ sự bất an trong lòng.
Bên ngoài xe, Trần Hiếu Tông và thê tử dừng trước xe ngựa, chắp tay nhẹ giọng nói với vào trong xe: "Đại tẩu, công chúa, chúng ta đi trước. Cào từ."
Hoa Dương không nhúc nhích, Du Tú thì rén rèm lên, quan tâm nói: "Tam đệ, đệ muội đi cẩn thận, đến đó sắp xếp ổn thỏa thì nhớ viết thư."
Trần Hiếu Tông nói dạ. La Ngọc Yến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Du Tú qua cửa sổ xe, bởi vì từ trên cao nhìn xuống mà có thêm khí thế của chị dâu cả, trong khi Hoa Dương còn không thèm lộ mặt thì âm thầm bĩu môi.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng ấy cũng có chút chua xót, đều là chị em dâu, tại sao Hoa Dương lại chỉ mời Du Tú ngồi cùng mà không mời nàng ta? Xe ngựa của công chúa rộng như vậy, bốn người ngồi ở bên trong đánh bài vẫn thừa chỗ.
"Đi thôi." Trần Hiếu Tông gọi thê tử một tiếng.
La Ngọc Yến không mấy hào hứng theo hắn lên xe.
Phu xe điều khiển ngựa rẽ vào một con đường khác, Trần Hiếu Tông thấy thê tử vẫn rầu rĩ thì tò mò nói: "Tối hôm qua nàng còn vui đến mức không ngủ nổi, sao bây giờ lại ủ rũ như vậy?"
La Ngọc Yến trừng mắt nhìn hắn, nói nhỏ: "Ngươi còn nói công chúa không thích ta. Vậy vì sao nàng chỉ mời đại tẩu ngồi cùng xe? Đừng nói các nàng cùng đường, vừa rồi chúng ta cũng đi cùng nhau mấy dặm rồi mới rẽ. Các nàng ấy khách sáo một chút cũng nên gọi ta ngồi cùng chứ?"
Trần Hiếu Tông: "Có lẽ công chúa chỉ là muốn có một người đồng hành, một người là đủ rồi, nàng ấy cũng không biết khi nào chúng ta rẽ nên mời đại tẩu sẽ tiện hơn."
La Ngọc Yến hừ một tiếng: "Đại tẩu xuất thân trong gia đình nhỏ, công chúa có thể nói chuyện cái gì với nàng ấy chứ."
Trần Hiếu Tông vẫn cười hiền lành như cũ: "Trần gia chúng ta cũng là gia đình nhỏ, may mắn được Hoàng Thượng coi trọng nên để phụ thân vào nội các, nếu không đời này ta và nàng cũng chỉ là người xa lạ."
La Ngọc Yến đỏ mặt, trách móc nói: "Ngươi là Thám Hoa được hoàng thượng khâm điểm, với tài năng của ngươi, không có phụ thân cũng sẽ bước một bước lên mây, sao lại là người xa lạ với ta. Chỉ toàn nói hươu nói vượn."
Trần Hiếu Tông nói: "Từ xưa đến nay có biết bao Thám Hoa, mỗi mùa xuân qua đi thì họ đều dần phai mờ trước mọi người, huống chi là loại học sĩ nghèo hèn như ta."
La Ngọc Yến cắn môi, cứng mặt nói: "Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi không vui vì ta xem thường đại tẩu. Hóa ra trong ba chị em dâu, ta nên kẹp đuôi làm người, phải cúi đầu kính trọng hai người họ, phải không? Ta không tôn kính đại tẩu là sai, nên ta đáng bị công chúa khinh thường!"
Trần Hiếu Tông không dỗ dành nàng, cũng không nặng lời khiển trách mà chỉ bình tĩnh nói: "Công chúa đối xử với đại tẩu như thế nào, ta không có quyền can thiệp, nhưng nàng là thê tử của ta, ta kính trọng đại ca cũng kính trọng đại tẩu, hy vọng nàng cũng vậy. Trừ khi nàng đưa ra lý do bọn họ không đáng để nàng kính trọng, ta mới có thể đứng về phía nàng."
La Ngọc Yến nghiêng đầu, không chịu mở miệng.
Trần Hiếu Tông yên lặng cầm sách, tiếp tục đọc.
Một lát sau, hắn nghe được tiếng nức nở nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn thì thấy khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của thê tử đẫm nước mắt, đôi môi đỏ mọng đang mím chặt, như thể đã chịu đựng rất nhiều oan ức.
Trần Hiếu Tông cụp mắt, một tay cầm sách, một tay lấy khăn tay đưa cho nàng ấy.
"Bốp" một cái, La Ngọc Yến hất tay hắn ra nói: "Ngươi tiếp tục giáo huấn ta đi, giả vờ làm người tốt làm gì."
Trần Hiếu Tông cười nói: "Vậy cũng gọi là giáo huấn? Nàng đã thấy phụ thân và đại ca ta dạy dỗ ta như thế nào chưa? Ta đối xử với nàng như thế khi nào?"
La Ngọc Yến mở đôi mắt tròn xoe: "Nếu ngươi dám làm vậy, ta sẽ sai người thu dọn hành lý về nhà mẹ đẻ!"
Trần Hiếu Tông trịnh trọng nói: "Đương nhiên là ta không dám. Nhà nương tử có năm huynh đệ, ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, cũng không dám đắc tội với Nhạc gia."
La Ngọc Yến nghe vậy thì đột nhiên bật cười, nhào vào ngực trượng phu, muốn xé rách cái miệng chỉ biết nhả mật của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!