Chương 7: (Vô Đề)

Trường Nhạc Phường là nơi tập trung đông đúc nhất Kinh Đô, bên trong phường, lầu các giăng đèn kết hoa, người người qua lại tấp nập, ven đường xe ngựa sang trọng nhiều không đếm xuể, phồn hoa như mộng, khiến người ta lưu luyến quên lối về.

"Thơm quá." Ngu Ninh hít hít mũi, con sâu thèm ăn trong bụng đều bị câu ra.

"Là rượu Túy Tiên, món đặc sản của Trường Nhạc Phường, rượu này uống rất thơm, là loại rượu thượng hạng, chỉ là..." Tạ Du Hoa chà xát ngón tay, nói: "Hơi đắt một chút."

Tuy rằng nàng là con gái nhà Hầu Phủ, nhưng phần lệ có hạn, tháng này nàng đã tiêu xài hết, trong túi trống không, không mua nổi rượu này.

"Dễ thôi." Ngu Ninh lấy từ trong tay áo ra một túi tiền, "Muốn uống một chút không?"

Phía sau Ngu Ninh và Tạ Du Hoa có hai nha hoàn đi theo, dù hai nha hoàn cảm thấy tiểu thư uống rượu bên ngoài là không thích hợp, nhưng hai nha hoàn khuyên không được, đành đi theo các tiểu thư.

Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa của Vĩnh Ninh Hầu Phủ mới trở về.

Lúc này, không khí trong chính đường của Vĩnh Ninh Hầu Phủ nghiêm túc, ngưng trệ.

Hai công tử tầm mười bốn mười lăm tuổi cùng nhau quỳ gối trong nhà, đầu cúi gằm, vẻ mặt sợ hãi.

"Nói, là chủ ý của ai." Thẩm Thác nói với giọng bình thường, trông không có vẻ gì là tức giận, nhưng mọi người trong phòng đều biết, Thiên Tử đã nổi giận.

Hai thiếu niên đang quỳ, một là Tiểu Vương Gia Thẩm Ưng, một là đích tử phòng hai của Vĩnh Ninh Hầu Phủ

- Tạ Ngộ Khác.

Hai người cùng học ở Tập Hiền Viện, đều là những công tử ngày ngày bị phu tử mắng, lâu dần liền tụ tập lại chơi bời.

Gọi ngắn gọn là bạn xấu.

Hôm nay, hai người này cùng nhau trốn học ra ngoài chơi, bị Chỉ Huy Sứ Tuỳ Long Vệ Vũ Anh bắt gặp, cùng nhau áp giải đến Vĩnh Ninh Hầu Phủ.

Trốn học không quan trọng, chẳng qua là bị mắng một trận, mấu chốt là nơi hai người họ đến là kỹ viện nổi tiếng nhất ở phía Đông Thành.

Theo lời Vũ Anh, nếu hắn đến muộn một chút, các hoa nương đã đem hai công tử da thịt non mềm này ăn sạch rồi.

Đại Nghiệp không cho phép quan viên lui tới kỹ viện, Thẩm Thác càng chán ghét, không cho phép Tiểu Vương Gia Thẩm Ưng nhúng chàm những thứ này. Thẩm Thác lúc biết chuyện đang ở Hộ Bộ, Hộ Bộ cách Vĩnh Ninh Hầu Phủ không xa, nên hắn trực tiếp đến Vĩnh Ninh Hầu Phủ.

Tạ Ngộ Khác và Thẩm Ưng liếc nhau, sau đó cùng giơ tay chỉ đối phương, thậm chí còn đồng thanh nói: "Là chủ ý của hắn!"

Mọi người: "..."

Nữ quyến Tạ gia có mặt ở đây không nhiều, chỉ có Hoắc thị, Lâm thị hai vị phu nhân, cùng trưởng nữ Tạ Vãn Du và thứ nữ phòng hai

- Ngũ nương tử Tạ Doanh Xuân.

Hoắc thị im lặng không nói, Lâm thị cảm thấy mất mặt, chỉ muốn nhét ngay đứa con trai này vào bụng, nấu lại lần nữa.

Không khí đang ngưng trệ, thì từ xa bỗng có tiếng cười nói của nữ tử truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Tam nương tử Ngu Ninh và Tứ nương tử Tạ Du Hoa đều trong dáng vẻ say rượu, hai người được nha hoàn dìu, loạng choạng đi vào trong viện.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người cười đùa đẩy đưa, đang đi về phía bên này.

"Rượu Túy Tiên đúng là rượu tiên, lần sau chúng ta, chúng ta lại đi, ha ha ha ha..."

Người đang nói lời say rượu là Tạ Du Hoa, nàng và Ngu Ninh đỡ nhau đi vào chính viện, hai người đều xiêu xiêu vẹo vẹo, chân bước loạng choạng.

Ngu Ninh ôm vai Tạ Du Hoa, giọng nói hào phóng, "Được! Tỷ tỷ có tiền, lần sau mời muội uống cho đã."

Tạ Du Hoa say khướt, đâu còn dáng vẻ đoan trang của quý nữ, nàng dựa vào vai Ngu Ninh, mặt đầy cảm động, "A, đường tỷ, tỷ thật tốt, còn tốt hơn cả nương đối với muội!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!