Hai vị phu nhân của Vĩnh Ninh Hầu phủ cùng đi với Thái hậu nương nương, cho nên đến muộn hơn, khi Hoắc thị vào chỗ, con gái và cháu ngoại đã ngồi yên vị.
"Hai đứa nói thầm gì vậy, nói ta nghe với." Hoắc thị chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Ngu Ninh, cười hỏi.
"Có nói thầm gì đâu, con chỉ đang nói với Tiểu Bảo, lát nữa khai tiệc, đừng để con bé ham ăn mà quên mất lễ nghi." Ngu Ninh bây giờ nhìn thấy Hoắc thị, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề sang chuyện khác để đánh lạc hướng sự chú ý của Hoắc thị.
Dù sao những lời Tiểu Bảo vừa nói với nàng nếu bị Hoắc thị nghe thấy, thật sự là một phen kinh hãi.
Ngu Ninh nghĩ, những lời Thẩm Thác nói với Tiểu Bảo, có phải cũng là đang ngầm cảnh cáo nàng không.
Hắn thân là vua một nước, thân phận cao quý, tự nhiên không muốn dính dáng gì đến nàng, nếu nàng thật sự thành hôn gả đi, cũng sẽ dập tắt được sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Thác.
Gả chồng đối với nàng mà nói, có lẽ là kế sách tuyệt vời để đảm bảo cuộc sống sau này bình an, không phải lo lắng Thẩm Thác lấy mạng nàng.
Tiệc săn b.ắ. n mùa thu kéo dài ba ngày, thanh thế to lớn, trong tiệc hội tụ đủ các loại sơn hào hải vị, trước khi khai tiệc, các món ăn và thú rừng còn chưa được dọn lên bàn, nhưng hương thơm đã theo gió nhẹ bay tới.
"Chị dâu, Ninh Nhi, ta vừa nghe nói, hôm nay Tiểu Bảo nhà chúng ta được bệ hạ dẫn đi chơi trong rừng?"
Nhị phu nhân Lâm thị xích lại gần, vẻ mặt tò mò hỏi han.
Mới có mấy canh giờ, chuyện này đã truyền ra ngoài, rất nhiều nữ quyến đều đang bàn tán chuyện này, mấy nữ quyến của Vĩnh Ninh Hầu phủ tự nhiên cũng nghe thấy, Lâm thị không nhịn được tò mò trong lòng, cho nên mới tới chỗ Hoắc thị và Ngu Ninh hỏi han.
Ngu Ninh đành phải kể lại chuyện trong rừng, sau đó giả vờ ngây ngô nói nàng cũng không rõ bệ hạ làm vậy là có ý gì.
Lâm thị nghe xong, suy đoán: "Có thể bệ hạ chỉ thấy Tiểu Bảo đáng yêu, nhất thời nổi hứng nên dẫn đi chơi, dù sao cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, nam tử bình thường ở độ tuổi này, trong nhà đã có mấy đứa con, duy chỉ có vị này, tuy thân ở địa vị cao, nhưng lại cô độc, dưới gối không có lấy một hoàng tử công chúa..."
"Ừm, đúng là có khả năng." Hoắc thị phụ họa.
Lâm thị dường như nhớ ra điều gì, hào hứng nói tiếp: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị kia đã ở tuổi này rồi, bên cạnh ngay cả một phi tần cũng không có, thật kỳ lạ, nghe nói trong Tử Thần Điện, phần lớn đều là thái giám thị vệ, rất ít cung nữ, càng không nói đến thị nữ hầu hạ bên cạnh, trong dân gian đều đồn rằng, vị bệ hạ này của chúng ta, căn bản là không thích nữ tử..."
Hoắc thị ra hiệu cho Lâm thị, giơ một ngón tay đặt lên môi, "Suỵt" một tiếng.
"Đây là chỗ nào, không thể nói những lời này, bị người khác nghe thấy sẽ rước họa vào thân."
Hoắc thị và Lâm thị
- hai người chị em dâu này quan hệ khá tốt, bình thường cũng hay cùng nhau tán gẫu chuyện phiếm của các nhà, Lâm thị vừa nói ra đã quên mất đây là đâu, miệng lưỡi không kiêng nể gì.
"Ôi, quên mất, quên mất, chị cả dạy phải, là lỗi của ta."
Lâm thị đưa tay vỗ nhẹ vào miệng mình, ngượng ngùng lui về.
Nghe xong lời của nhị thẩm, Ngu Ninh có một thoáng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của nàng là không thể nào.
Thẩm Thác sao có thể thích nam tử, rõ ràng rất bình thường mà...
Nhưng nghĩ kỹ lại, Ngu Ninh lại cảm thấy có lý, nếu không phải vậy, tại sao hậu cung lại không có một nữ nhân nào? Đường đường là thiên tử, không lập hậu không nạp phi là vì cái gì?
Trong lúc Ngu Ninh suy nghĩ, tiệc săn b.ắ. n mùa thu đã bắt đầu.
Thiên tử và Thái hậu lần lượt vào chỗ, sau đó một đám thái giám và cung nữ bưng các món ăn tiến vào.
Săn b.ắ. n mùa thu cốt là để lấy may, sẽ dựa vào con mồi của mỗi người để ban thưởng, người săn được nhiều con mồi nhất, thuộc về mấy vị tướng quân trẻ tuổi từng theo thiên tử chinh chiến sa trường, tiếp theo mới là con em của các gia đình quyền quý.
Tạ Ngộ Đường thu hoạch không tệ, cũng được ban thưởng.
Có được ban thưởng, Tạ Ngộ Đường lập tức mang những món đồ quý hiếm này đến trước mặt cháu gái để tạ tội, "Hôm nay là cậu không đúng, cậu đã biết sai rồi, mong Tiểu Bảo rộng lượng, đừng so đo với cậu."
Ngu Tiểu Bảo không phải đứa trẻ thù dai, thấy tiểu cữu nhận sai thành khẩn, cô bé liền rộng lượng tha thứ cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!