Đại Nghiệp, năm Cảnh Hòa thứ 15, Hoàng Thành Kinh Đô.
"Đến rồi, sắp đến rồi, Ngu nương tử mời xem, tòa thành thấp thoáng lộ ra dưới chân núi kia chính là kinh đô của Đại Nghiệp chúng ta, còn gọi là thành Đại Nghiệp." Lâm ma ma chỉ đường cho Ngu Ninh, vừa cười vừa nói.
Ngu Ninh vén rèm xe ngựa, giơ tay che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm ma ma.
Đoàn xe đi trên đường núi, ở lưng chừng núi, từ đây nhìn xuống Kinh Đô, có thể thu hơn nửa tòa thành vào trong mắt.
Hiện nay Đại Nghiệp đang vào thời kỳ thịnh thế, quốc khố dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, cho nên thành Đại Nghiệp thường xuyên được tu sửa và mở rộng, nhìn từ xa cao ngất uy nghiêm, khí thế bàng bạc.
Hoàng đô của hai triều đại đều tọa lạc ở đây, Thần Đô Thiên Nhai dưới chân Thiên Tử, huy hoàng rực rỡ, gấm hoa vô biên, quả thật là phồn hoa như mộng, phú quý tột cùng.
"Không hổ là Kinh Đô, thành trì được xây dựng hùng vĩ như vậy, nhìn qua phải lớn gấp mười lần thành Thanh Vân."
Ngu Ninh sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy nơi nào phồn hoa đông đúc như vậy.
Nàng vẫn luôn sống ở vùng biên cương chiến loạn giá rét, nơi phồn hoa nhất mà nàng từng thấy là thành Thanh Vân ở phía Nam, trước đây nàng đã sống ở đó năm năm.
Nếu không phải Vĩnh Ninh Hầu Phủ ở Kinh Đô đến nhận thân, một mực khẳng định nàng là tiểu thư lưu lạc nhiều năm của Hầu Phủ, ngon ngọt dỗ dành mời nàng vào kinh, hứa hẹn Ngu Ninh nửa đời sau an hưởng vinh hoa phú quý, không thì bây giờ nàng vẫn còn đang ở thành Thanh Vân.
Ngu Ninh ở thành Thanh Vân không tính là nghèo khó, so với người bình thường đã dư dả hơn nhiều, nàng không thiếu ngân lượng, nhưng có nhiều chuyện không thể giải quyết bằng ngân lượng.
Cả đời này nàng không có phúc phận gì, nhưng con gái còn nhỏ, Ngu Ninh muốn cho con có được chân trời rộng lớn hơn để trưởng thành.
"Vĩnh Ninh Hầu Phủ của chúng ta ở phía Đông Nam nội thành, bên trái giáp với Tấn Vương Phủ, bên phải dựa vào Vân Mộng Hà, phía trước và sau đều xây dựng cửa hàng, tửu lâu, trà phường thanh nhã, rạp hát lớn nhất Kinh Đô, cho dù là nửa đêm ra ngoài, hai bên đường vẫn sáng đèn, là nơi cực kỳ náo nhiệt."
Lâm ma ma lải nhải kể về phong tục và những chuyện thú vị ở Kinh Đô, để tiểu thư nhà mình hiểu rõ hơn về nơi này, nhưng nói một hồi bà lại không nhịn được mà lau nước mắt.
"Từ khi tiểu thư mất tích, tìm kiếm không thấy, phu nhân ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng lo lắng, đến nỗi lo nghĩ quá độ, thân thể ngày càng sa sút."
Lâm ma ma khóc một hồi, sau đó nhìn Ngu Ninh đầy nước mắt, vui mừng nói: "Giờ thì tốt rồi, tiểu thư sắp về rồi, mẹ con đoàn tụ, phu nhân nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, yêu thương vô cùng."
"Ma ma đừng khóc nữa, lau mặt đi." Ngu Ninh đưa chiếc khăn lụa sạch sẽ, bất đắc dĩ gật đầu, không nói những lời mất hứng.
Thật ra vẫn chưa chắc chắn được, lỡ như nàng không phải tiểu thư bị lạc của Vĩnh Ninh Hầu Phủ, vậy chẳng phải là uổng công vui mừng sao.
Sớm đã nói rồi, bảo Lâm ma ma đừng vội gọi nàng là tiểu thư, gọi Ngu nương tử là được, nhưng Lâm ma ma không nhớ, nói được hai câu xưng hô đã từ Ngu nương tử biến thành tiểu thư rồi.
Nàng là một nương tử lớn lên từ ổ thổ phỉ, cho dù thật sự là con gái của Vĩnh Ninh Hầu Phủ, thì những người quyền quý trong Hầu Phủ có chịu nhận nàng hay không còn chưa chắc, cho nên bây giờ gọi là tiểu thư, thật sự là quá sớm rồi.
Hai canh giờ sau, đoàn xe của Vĩnh Ninh Hầu Phủ dừng lại ngoài cổng thành Kinh Đô, theo dòng người chậm rãi đi vào trong thành.
Tiểu Bảo vẫn luôn học cưỡi ngựa cùng với tiểu cữu cữu chạy về xe ngựa, vui mừng hớn hở nhào vào lòng Ngu Ninh.
"A nương, cưỡi ngựa thích lắm, sau này con còn muốn học cưỡi ngựa với tiểu cữu cữu!" Ngu Tiểu Bảo hưng phấn, miêu tả cho Ngu Ninh nghe cưỡi ngựa thú vị thế nào.
"Cưỡi ngựa thôi mà, xem con vui mừng kìa, nương không phải đã hứa với con, sau này sẽ tự mình dạy con sao, nhìn con xem không có tiền đồ gì cả, mặt toàn bụi đất."
Ngu Tiểu Bảo làm nũng trong lòng mẹ, "Vui mà."
Vốn dĩ Ngu Ninh không cho Ngu Tiểu Bảo gọi Tạ Ngộ Đường là cữu cữu, nhưng tiểu tử Tạ Ngộ Đường này rất biết dỗ trẻ con vui vẻ, dọc đường đi dỗ dành Ngu Tiểu Bảo ngoan ngoãn, lúc thì dạy săn bắn, lúc thì dạy cưỡi ngựa, mánh khóe liên tục, thấy con gái vui vẻ, Ngu Ninh cũng không quản con bé gọi thế nào nữa.
Tạ Ngộ Đường là con út của Vĩnh Ninh Hầu Phủ, mười bảy tuổi.
Đón đích tiểu thư trở về là chuyện cực kỳ quan trọng đối với Hầu Phủ, nhưng Vĩnh Ninh Hầu và thế tử đều có chức quan tại thân, không thể tùy ý rời khỏi nơi nhậm chức, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại yếu ớt, không thể đi đường xa, cho nên nhiệm vụ đón người rơi vào người Lục công tử Tạ Ngộ Đường.
Cùng đi còn có tỳ nữ tâm phúc của Hầu phu nhân Hoắc thị là Lâm ma ma.
Hơn ba mươi thị vệ tùy tùng, tám nha hoàn bà tử, xe ngựa cũng là loại thượng hạng chạm trổ, rèm gấm cửa sổ thêu, dải lụa màu bay phấp phới, bên trong trang trí tinh xảo thoải mái, đủ để thấy được sự chân thành của Hầu Phủ khi đón con gái trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!