Bùi Phục Phục nhíu mày, ngơ ngác nhìn hắn: "Thúc thúc buôn người——?"
Tiêu Phi nghe thấy hai chữ "thúc thúc" ngọt ngào phía sau, khuôn mặt nở nụ cười: "A Tứ, nó gọi ta là thúc thúc, nó muốn theo ta về nhà."
A Tứ há miệng, đứa nhỏ vừa nói ngài là kẻ buôn bán trẻ con... cũng đúng là có vẻ như vậy.
Tiêu Phi yêu thích ôm chặt lấy, không quan tâm việc nhãi con vừa rồi lăn lộn trong bùn làm bẩn hắn, ánh mắt hoa đào cười rạng rỡ nhìn vào khuôn mặt đứa trẻ, càng nhìn càng thấy giống con trai của Hoàng huynh.
Hoàng huynh và Hoàng tẩu đã xa cách bao nhiêu năm, tình cảm đã phai nhạt, rất cần một đứa trẻ vừa giống như vậy làm thần thánh kết đôi, như vậy tình cảm sẽ vững vàng hơn, giang sơn cũng sẽ vững vàng hơn.
Nếu cha nương của đứa bé này nguyện ý sống cùng ở Kinh thành, vinh hoa phú quý sẽ vô cùng vô hạn.
"Tể nhi, nhìn ta là biết ta là thân thúc thúc rồi."
A Tứ lần đầu tiên nghĩ đến việc tạt nước để làm tỉnh chủ nhân.
Bùi Phục Phục lại kéo dài âm thanh, nhấn mạnh ba chữ đầu: "Thúc là kẻ buôn bán trẻ con —— Thúc thúc à?"
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Phi lập tức cứng lại, sao mà gọi kẻ buôn bán trẻ con mà vẫn lễ phép và dễ thương như vậy, thật sự nếu bị kẻ buôn bán trẻ con bắt đi thì phải làm sao.
"Ta không phải người xấu."
Bùi Phục Phục nghiêng đầu: "Thúc thúc, thúc muốn bán con à?"
Thúc thúc này giống như baba vui mừng đi vào tiệm cầm đồ vậy.
Baba mang theo áo khoác của bé vào, vui vẻ ra ngoài mua kẹo hồ lô cho bé ăn.
Sau đó, áo khoác của bé cũng không còn nữa.
Ánh mắt Tiêu Phi sáng rực, trời ơi, nhỏ như vậy đã biết nói, còn có thể trò chuyện với hắn, tiểu tể nhi thông minh quá, không phải còn thân thiết hơn cả Hoàng huynh sao.
Tiêu Phi dịu dàng nói: "Không bán không bán, thúc thúc mua kẹo hồ lô cho con."
Bùi Phục Phục: "Thúc thúc là..."
Tiêu Phi: "Ta không phải."
Bùi Phục Phục: "Vậy sao thúc thúc lại ôm con?"
Tiêu Phi luyến tiếc đặt bé xuống: "Cha nương con không ở gần, ta sợ ngươi con ra quan đạo."
Bùi Phục Phục: "Không đâu, là cha bảo con ngồi ở đây."
Tiêu Phi tin là bé sẽ không chạy lung tung, không thể lừa được cháu trai lớn, đành lúng túng hỏi: "Vậy con ngồi ở đây làm gì?"
Bùi Phục Phục lại ngồi xổm xuống, trông càng nhỏ hơn: "Cha nói, đây gọi là ôm cây đợi thỏ."
A Tứ lập tức trở nên cảnh giác, ôm cây đợi thỏ? Không lẽ là thỏ Thấm vương?
"Chủ nhân, nơi này không thích hợp ở lâu."
Tiêu Phu ánh mắt trở nên sắc bén, lời của trẻ con vô tội, thường nói ra những điều thực tế, sao lại có thể có một đứa trẻ giống hệt con của Hoàng huynh và Hoàng tẩu ở bên đường? Chắc chắn là có người biết hắn sẽ đi qua, đặt đứa trẻ ở đây dụ dỗ hắn.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, được nuôi dưỡng tỉ mỉ, tinh xảo như ngọc, sao lại có thể không ai muốn?
Thật quá xảo quyệt, rõ ràng đã nắm được điểm yếu của hắn.
Liệu bước tiếp theo có phải sẽ lợi dụng tay hắn, đưa tể nhi này đến trước mặt Hoàng huynh không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!