Sau khi cai sữa, má phúng phính của Bùi Phục Phục vẫn không hề giảm bớt, duy trì độ tròn vừa phải, hoàn hảo để làm nũng. Nhãi con cả ngày chạy nhảy bên ngoài, thế nhưng làn da vẫn trắng nõn, ửng hồng, mềm mại. Trương tỷ nhìn thấy liền không ngớt lời khen ngợi, nói rằng khác hẳn hai đứa nhỏ nhà mình, cứ đến mùa đông là gió lạnh thổi làm má chúng sạm đen đi.
Mùa đông năm nay không lạnh như lúc Bùi Phục Phục chào đời. Mai là đêm giao thừa rồi, mà trời chỉ lạnh đúng hai ngày. Dạo gần đây, nhiệt độ ban đêm cũng trên mười độ, vì thế Bùi Chước mới đồng ý dẫn con đi xem heo rừng.
"Ban đêm tối lắm, có thể không nhìn thấy gì đâu." Bùi Trước dặn trước.
"Không sao đâu, baba." Bùi Phục Phục tự tin đáp.
Từ lúc ăn tối, bé đã mong ngóng không yên. "Baba, đi được chưa?"
Bùi Chước: "Đợi thêm chút nữa, heo rừng nửa đêm mới ra."
"Ồ."
Bùi Phục Phục mỗi ngày theo baba sinh hoạt đúng giờ, mặt trời lặn thì ngủ, hoàn toàn không quen thức khuya. Mới hơn bảy giờ tối, bé đã mơ màng ngủ thiếp đi, miệng vẫn lẩm bẩm: "Baba, xem heo rừng lớn."
"Được, xem." Bùi Chước chờ đến khoảng chín rưỡi, bọc cho bé bộ quần áo dày nhất, đội mũ trùm đầu, sau đó bế lên, đưa đến căn nhà gần chân núi nhất của nông trường.
Tối nay, Giả Liễm cùng hai người nam nhân khỏe mạnh thay phiên nhau trực đêm tại đây. Trong nhà đốt một đống lửa sưởi ấm.
Vừa thấy Bùi Chước bước vào, Giả Liễm không nhịn được mà quan sát kỹ đứa bé trong lòng y. Có lẽ vì đã rời kinh thành một năm rưỡi, chưa từng gặp lại bệ hạ, ký ức trở nên mơ hồ, càng mơ hồ đầu óc lại càng tùy ý "bổ sung". Trong mắt ông, Bùi Phục Phục như được đúc ra từ cùng một khuôn với bệ hạ vậy.
Bùi Chước: "A huynh, nếu nhìn thêm nữa, tóc sẽ bén lửa đó."
Giả Liễm vội rụt cổ lại, ho khan hai tiếng, rồi quay sang ra lệnh: "Hai người các ngươi mang gậy, đi tuần tra vườn quýt đi."
"Vâng, đại nhân." Hai người cầm gậy gỗ nhọn, rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Bùi Chước nhìn Giả Liễm, bình tĩnh nói: "Bất kể đại nhân nghi ngờ điều gì, sau Tết ta sẽ hồi kinh giải thích với bệ hạ. Đại nhân cứ coi như không biết gì là được."
Giả Liễm, sau một buổi chiều tự trấn tĩnh, giờ đã bình tâm hơn nhiều. Nghĩ lại, cây cối còn có cây đực, cây cái, cây lưỡng tính, sao con người lại không thể như vậy.
Bùi phu tử là thần tiên, khác biệt hoàn toàn với người phàm như bọn họ.
Huống chi, lỡ đâu mọi chuyện chỉ là trùng hợp thì sao?
Giả Liễm âm thầm gạt bỏ khả năng này. Hình như ông đã hiểu lý do tại sao Bùi phu tử lánh mặt bệ hạ đến Lĩnh Nam.
Ông, vì sự sống còn của cây giống, còn phải chạy đến nơi xa xôi này, thì nói gì đến chuyện nuôi con?
Có Bùi Chước ở đây, mọi việc đều như được thần trợ giúp. Tuy nhìn y có vẻ lười biếng, nhưng việc cần làm thì không bỏ sót việc nào. Ngay cả chuyện ủ phân, vừa bẩn vừa cực nhọc, y cũng tự mình tìm cách cải thiện tỷ lệ pha trộn.
Giả Liễm có chút không nỡ: "Không phải nói ba năm sao? Mới chỉ qua một năm rưỡi thôi mà."
Bùi Chước dường như tìm được tri kỷ, vui vẻ nói: "Đúng vậy, Phục Phục còn quá nhỏ, nếu a huynh muốn giữ, ta có thể ở lại thêm một năm rưỡi nữa."
Giả Liễm ngay lập tức không muốn giữ nữa, sợ lại dính lấy, cuối cùng lại khiến bệ hạ nổi giận.
"Vẫn là lên đường sớm thôi, ở lại thêm hai tháng, lạnh rồi nóng lại có lý do nằm ườn ra."
Ngoài cửa, tiếng gào thét của heo rừng vang lên. Nông trường nuôi mấy con chó, chúng đã được huấn luyện có thể canh gác nhà cửa và xua đuổi thú hoang.
Tiếng heo rừng gào thét hòa lẫn với tiếng chó sủa, Bùi Chước nhẹ nhàng vỗ vào chân nhãi con: "Tỉnh tỉnh, xem heo rừng nè."
Giả Liễm: "Người ta đang ngủ ngon, đừng đánh thức."
Bùi Chước: "Nó bảo muốn xem mà."
Bùi Chước đùa nghịch một lúc lâu, mới đánh thức được con trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!