Bùi Chước hớn hở tính toán, nếu Thái tử chịu ra tay, nơi này sau này sẽ trở thành học đường.
Ngoài việc xây dựng Kim tháp, bốn phía còn không ngừng mở rộng nơi cư ngụ cho tăng nhân, bởi tín đồ ngày càng đông đúc.
Một nhóm kẻ rỗi việc lên núi chiếm đất xưng vương, làm cướp thu phí qua đường; còn ở nội thành Ngọc Kinh tích góp của cải, được gọi là tu hành.
Trong nội thành Ngọc Kinh có những ngôi chùa lớn không khác gì doanh trại quân đội, quả thực là mối họa lớn.
Tuy nhiên, Tiêu Tuần thay mặt Hoàng đế đến giám sát công trình, nếu trực tiếp nói rằng mình không lễ bái, liệu có bị tố tội bất hiếu hay không?
Bùi Chước tìm cớ thay Thái tử: "Điện hạ không chịu được mùi khói hương, trong Đông cung cũng không bày lư hương, dễ gây chứng thở khò khè. Xin đại sư thay mặt dâng hương."
Tiêu Tuần không thích mùi hương quả là sự thật, bất kể là Đông cung hay biệt viện, đều không có lấy một lư hương Bác Sơn, không khí trong lành tự nhiên, chỉ có điều, chăn mền lại thoang thoảng chút hương.
Nghe Bùi Chước nhắc đến mùi khói, nhà sư thoáng không tự nhiên, nhưng liền thuận theo lời cậu mà gỡ rối, cắm mười hai nén nhang vào các lư hương khác nhau.
Tiêu Tuần nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, cô* tự mình xem qua là được."
Các nhà sư nhìn nhau, sau đó lui vài bước, đứng từ xa quan sát.
Bùi Chước đang định đi xem xét khu vực dưới chân Kim tháp, bất chợt nghe bên ngoài chùa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó là một đội quan sai tiến vào.
"Thái tử điện hạ." Viên quan dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiêu Tuần liền vội vàng định hành lễ.
Tiêu Tuần khoát tay: "Miễn lễ. Ứng đại nhân có việc gì mà đến đây?"
Bùi Chước khẽ hỏi thị vệ bên cạnh: "Đây là vị đại nhân nào vậy?"
Thị vệ hạ giọng trả lời: "Là Phủ doãn Ngọc Kinh, Ứng đại nhân, người chuyên quản việc phá án và truy bắt hung thủ."
Bùi Chước nhướn mày, ồ, hình như hệ thống từng nhắc qua về người này.
Ứng Bạch Thành cúi chào đơn giản: "Quan phủ đang truy bắt một tên cướp khét tiếng. Có người thấy hắn trốn vào Kim tháp tự, hạ quan đến đây để lục soát."
Tiêu Tuần gật đầu, rồi bước vào trong chùa. Quan viên xử lý vụ án vốn có trình tự riêng, không phải chuyện gì cũng cần can thiệp, vừa mất thời gian lại không hiệu quả.
Bùi Chước không đi theo, mà đứng yên tại chỗ quan sát Ứng Bạch Thành, thầm cân nhắc xem vị thanh niên tài tuấn được hệ thống hết lời ca ngợi này có thực sự đáng giá, hay ngoài Thái tử ra, tất cả chỉ là hữu danh vô thực.
"Ứng đại nhân, Kim tháp tự không cho phép mang đao vào, tránh nhiễu loạn chốn thanh tịnh. Hôm nay Thái tử điện hạ đích thân đến, bần tăng luôn túc trực nơi đây, chưa từng thấy bóng dáng tên cướp nào cả." Vị sư trụ trì cau mày, ánh mắt dừng lại trên đám nha sai mang đao sau lưng Ứng Bạch Thành.
Ứng Bạch Thành lạnh lùng hỏi: "Vậy tức là, đại sư nhận ra kẻ cướp đó?"
Nhà sư thong thả đáp: "Tướng do tâm sinh. Kẻ cướp hung ác cùng cực, diện mạo tất nhiên dữ tợn. Nếu bần tăng có gặp, chắc chắn sẽ nhận ra ngay."
Ứng Bạch Thành cười lạnh: "Tên cướp đó bị chém trúng tay trái, máu chảy đầm đìa mà trốn thoát. Đại sư thử nhìn xuống chân xem sao?"
Nhà sư cúi đầu, thấy bên chân có vài giọt máu khô sẫm màu, liền giật mình lùi lại, kinh ngạc nói: "Bần tăng nhớ ra rồi, sáng nay quả thực có một người đàn ông ôm cánh tay trái đi ngang qua. Nhưng hắn không phải đi vào mà là đi ra, nói rằng trong lúc chẻ củi ở phòng chất củi đã làm đứt tay, nên ra ngoài tìm lang trung."
Ứng Bạch Thành nhếch mép: "Ồ? Vậy chắc ta nhớ nhầm rồi. Ta chém trúng tay phải của tên cướp cơ."
Nhà sư á khẩu, không nói nên lời.
Bùi Chước khoanh tay, cúi người xem xét vết máu dưới đất, rồi cười nhạt: "Đại sư nói tên cướp chạy ra ngoài, nhưng nhìn vết máu thế này, không hợp lý chút nào."
"Khi người đang chạy, máu rơi xuống sẽ va chạm mặt đất theo một góc nghiêng, để lại một vệt kéo dài phía sau. Người chạy càng nhanh, đuôi vệt máu càng dài."
"Nhìn hướng vệt kéo này, rõ ràng là chỉ vào trong, chứ không phải ra ngoài."
Nhà sư im lặng: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!